Một cộng một bằng bốn

-

Ba người không có bất kì ai bảo ai nhưng cùng đứng lên.“Đàn ông nào?” Diệc Phương hỏi.“Mình ko biết.

Bạn đang xem: Một cộng một bằng bốn

Anh ta ở trong nhà cậu đấy.” Trân Nghi đáp.“Phòng mình!” Diệc Phương kêu lên, mau chóng chạy về phòng ngủ.Thi Công cùng Kem xua theo phía sau.Kem không bao giờ quên trách cứ Trân Nghi: “Cậu và đúng là cá đã biết thành hấp đó! não không vận động nữa à? Sao lại tùy một thể để bầy ông không quen vào đây, lại còn nhằm hắn ta vào chống Diệc Phương?”“Anh ta nói tìm kiếm Diệc Phương, mình nghĩ anh tahẳn là bao gồm quen biết cậu ấy buộc phải mới cho tìm chứ.” Trân Nghi cực kì oan ức.“Ngu ngốc! Số fan quen biết Diệc Phương có bao nhiêu? Diệc Phương cũng không duy nhất thiết đề nghị quen biết mỗi một bạn quen mình!”Trong sự ồn ào của bọn họ, Diệc Phương xuất hiện phòng, thấy được ngườiđang ngờ ngạc ngồi mặt giường mình thì khá sửng sốt.“Là anh.” Người đàn ông té từ bên trên lầu xuống sinh hoạt ven đường kia. Cô đi đến trước khía cạnh anh ta. “Sao anh lại đến nơi này? Làm vậy nào anh hiểu rằng nơi ở của tôi?”Trên mặt anh ta vẫn lộ vẻ mờ mịt, hoang mang như cũ.“Xem đi! Diệc Phương cũng biết anh ta kia thôi.” Trân Nghi rất cao hứng.Nhưng biểu cảm trên mặtThi Công cùng Kem thì lại không khác gì mấy so với người bọn ông trên giường.Là vì, lũ họ không thấy trên giường, hay ngẫu nhiên nơi nào trong phòng, có bất kể ai cả.“Sao vậy? Anh rỉ tai đi!” Diệc Phương nửa ngồi xổm xuống, đối diện thẳng với khía cạnh anh ta: “Tôi kêu anh đi dịch viện, làm thế nào anh lại chạy mang đến đây?”“Thì ra anh ta lạc đường.” Trân Nghi ưng ý nói. “Thật xứng đáng thương.”“Câm miệng, Cá Hấp.” Kem nói.“Khụ khụ!” kiến tạo đằng hắng cổ họng.“Diệc Phương, cô…… đã nói chuyệnvới ai vậy?”“Tôi xa lạ biết anh ta, hôm nay tình cờ gặp mặt trên đường thôi.” Diệc Phương nói với anh, “Anh ta nói anh ta bửa từ bệ hành lang cửa số trên lầu xuống, tôi nghi óc anh ta bị chấn động. Nhưng mà mà làm nuốm nào anh ta lại chạy đến nơi ởcủa họ được nhỉ? lạ thật.”“Ách……” Kem hé miệng.“Làm cụ nào anh lại cho được nơi ở của tôi thế?” Diệc Phương lấy vấn đề nhắm tới người lạ lẫm hỏi lại lần nữa.“Diệc Phương……” kiến tạo mở miệng.“Nhất định là anh ta đang lạc đường.” Trân Nghi gật đầu đồng ý khẳng định.“Câm miệng lại, Cá Hấp!” Giọng của Kem đã ban đầu run run.“Các cậu chớ ồn nữa đã đạt được không?” Diệc Phương nhờ vả nhóm chúng ta cùng phòng của mình, “Người này đã bất an đến không đủ can đảm nói tiếp nữa rồi, những cậu ko thấy sao? Nói không chừng thần trí anh ta đã hết rõ ràng.”“Nhưng…… mà lại mà…… Diệc…… Diệc Phương……” thi công đã ban đầu nói cà lăm“Bọn mình……” Kem sử dụng sức nuốt một ngụm nước miếng,“Chính là không nhìn thấy!”“Đúng…… đúng…… đúng.” xây dựng chỉ vào giường, chú ý Diệc Phương,“Ở…… ở kia không…… không tồn tại ai.”“Đúng, không……” Kem đã run rẩy đến quan trọng nói nữa, cô ra sức gật gật đầu.“Không gồm ai? Mắt những cậu có vụ việc à? Rõ ràng……” Diệc Phương vươn một bàn tay vỗ lên vai tín đồ xa lạ.Tay cô lại xuyên trải qua trên vai anh ta, xuyên thấu thân thể anh ta.Cô như bị năng lượng điện giật màrụt tay về.“Anh…… anh……” Cô ghê hãi mang lại cổ họng cũng phát ra âm thanh run rẩy. “Diệc Phương,” thiết kế cảm thấy chân như nhũn ra.“Lại đây đi!”“Nhanh lên!” Kem sắp đến khóc.“Các cậu làm những gì vậy?” Trân Nghi hỏi.“Còn làm những gì nữa? bao gồm ma đó!”Tiếng gào ấy của xây đắp vừa vạc ra, Kem gần như là sụp đổ.“Má ơi!” Cô kéo Trân Nghi xoay người bỏ chạy, đồng thời luôn ghi nhớ kêu to: “Thi công, cứu Diệc Phương nha!”Diệc Phương ngây ra như phỗng, đã bị dọa cho choáng váng rồi.“Còn đứng như trời trồng ởđólàm gì?!” kiến thiết kéo cô chạythục mạng ra bên ngoàitrốn.Con ma ngồi ở bên giường bây giờ đã nói chuyện.“Có ma à!” Anh ta kêu lên.Rồi cũng chạy theo ra.Một nhóm bạn chạy trốn tới cửa, Kem dẫn đầu open ra, gần như đâm sầm vào bạn đứng ngoài cửa. Trong khi kinh hoàng cô cũng không quan sát rõ địch thủ là ai, ngay tức thì hét lên một tiếng, quay đầu vòng ngược lại phòng khách.Lạc Kình Thiên ở hiên chạy đã nghe thấy ồn ào ào, lúc đi mang lại trước cửa, music lại càng khổng lồ hơn.Giống như vẫn mở tiệc ngọt vui chơi cuồng nhiệt độ vậy.Anh tương đối nhíu mày, đang đo đắn không biết gồm nên ấn chuông cửa hay là không thì cửa ngõ lại đùng một cái mở ra.Cô gái mở cửa thấy anh ngay thức thì hét ầm lên hệt như thấy quỷ ấy, tiếp kia xoay tín đồ chạy vào trong phòng, một tổ người dính theo vùng sau cô ấy y hệt như đoàn tàu vậy.Lạc Kình Thiên đã nhận thức thấy Diệc Phương, nhưng khi tầm đôi mắt anh tìm được cô rồi thì cũng không chấm dứt ra được nữa.Tuy rằng liếc qua thì cô bao gồm chút không giống cô cơ mà anh vẫn từng gặp lắm.Thật ra cũng xung quanh là anh vẫn từng gặp mặt cô, mẫu anh nhìn thấy chỉ là hình ảnh của cô.Không hiểu bọn họ đang nghịch trò gì nữa? Người nào cũng đang thét chói tai. Những người này đã bự hết rồi còn đậm chất ngầu và cá tính vậy ư, Lạc Kình Thiên chú ý mà vô cùng không hài lòng.Không ngờ công ty trọ của Diệc Phương có nhiều người sinh hoạt như vậy, trường hợp lại hèn xa vạn dặm so với mong muốn đợi của anh. Tuy nhiên anh khôn cùng vất vả mới biết được chỗ ở của cô, hết sức vất vả mới gặp mặt được cô, anh ko tính bỏ lỡ cơ hội rất rất có thể không còn nữa này.Lạc Kình Thiên đang suy nghĩ xem làm biện pháp nào nhằm nhóm nam cô bé đang phân phát điên kia dứt chạy như điên và bình tĩnh lại. Anh không thích gào lên, lần đầu chạm chán mặt, anh ý muốn Diệc Phương lưu lại lại tuyệt hảo tốt đẹp về tay ── trời biết vấn đề này quan trọng đặc biệt nhường nào, vả lại gào lên cũng chưa phải cách hay.Lúc này sau cùng trong team ngũ cũng có một người đùng một phát dừng lại.Anh ta cũng tương đối quái dị, lại mang tây trang chỉnh tề mà chơi trò chơi cuồng loạn với đàn họ.Anh ta nhìn tứ phía xung quanh, sau đó nói: “Có ma như thế nào đâu?”Ma? Lạc Kình Thiên lập tức nhìn ra phía sau, rồi nhìn bao phủ mình.Những bạn khác vẫn vẫn vừa chạy vừa hét, nhưng ít nhất Diệc Phương đã hoàn thành lại.Hơn nữa góc nhìn của cô còn chú ý về phía anh. Lạc Kình Thiên trong trái tim vui mừng, mới chuẩn bị mở miệng, cô đang hô lên một tiếng, lại ban đầu chạy.Lần này cô chạy về phía cửa. Lạc Kình Thiên không mời mà lại đến, đứng ngay gần bên đó chuyển tay phòng cô lại.“Diệc Phương ──”“Có ma nào đâu chứ?” Người lũ ông khoác tây trang lại to tiếng hỏi, “Ma ở chỗ nào? Sao tôi ko thấy gì vậy?”Một cô bé mặc áo ngủ cũng ngừng lại.“Đúng rồi, ma ở chỗ nào cơ?” Cô ấy thở hào hển kêu lên.Một phái mạnh một phụ nữ khác phân phát ra âm nhạc quả thực như là quỷ khóc thần sầu.“Cứu tôi với!” đàn họ vượt qua trước khía cạnh Lạc Kình Thiên, tông cửa ngõ xông ra.“Chuyện gì vậy?” Trân Nghi lầu bầu. “Làm fan ta chả phát âm gì cả.”Diệc Phương chần chờ người đàn ông giữ lại mình lại là ai, chỉ biết tứ chi cô chuẩn bị tê liệt rồi, cô căng thẳng tựa vào khuỷu tay rắn kiên cố của anh ta, trừng ánh mắt con ma kia.“Anh muốn làm gì? Anh search tôi làm dòng gì?” Cô béo tiếng hóa học vấn.“Tôi muốn nói chuyện với em……” Lạc Kình Thiên nói.“Tôi ko hỏi anh!” Diệc Phương gào lên với anh ta.Nhưng cô bất ngờ đột ngột phát hiện tại trong phòng lại xuất hiện thêm một người xa lạ, nhưng mà một người xa lạ khác ── ma, lại vấn đáp vấn đề của cô.“Tôi vẫn muốn nói chuyện cùng với cô.” Hắn cũng nói.Diệc Phương nhìn bạn nửa ôm nửa duy trì cô, rồi nhìn…… ma, kết thúc lại xoay đầu nhìn bạn cũ.Bỗng nhiên, cô vẫn biết anh ta là ai. Cô nhanh chóng cứng đờ.Lúc này, cô cảm giác anh ta so với nhỏ ma trong chống kia còn có tính uy hiếp hơn.“Anh là ai?” Lạc Kình Thiên nhíu chặt đôi mày rậm.Anh chất vấn với âm điệu trầm thấp, có loại khí nỗ lực không giận nhưng mà uy.Con ma chẳng đa số không sợ hãi, còn trả mang đến anh một ánh mắt uy cụ không kém.“Tôi là Phương Diệc Ngôn, tôi mang lại tìm cô ấy.” Hắn chỉ về phía Diệc Phương.“Anh là……” tên hắn và tên cô trùng hợp hòn đảo lại! Diệc Phương mờ mịt.“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Lực ôm nghỉ ngơi tay Lạc Kình Thiên có thêm hàm ý chiếm hữu.“Gì chứ?!” Diệc Phương dùng sức đẩy anh ra, đi sang 1 bên.“Diệc Phương, cậu đính ước rồi à? Chúc mừng chúc mừng!” Trân Nghi nói.“Trân Nghi, cấm cậu lên tiếng!”Trân Nghi chu miệng bĩu môi.Diệc Phương hướng tới phía Lạc Kình Thiên chống nạnh chất vấn: “Anh gồm ý gì mà lại nói tôi là vị hôn thê của anh?”“Không thể thủ thỉ của bọn họ trước được sao?” Ma hỏi cô.Cô trợn góc nhìn sang phía hắn. đắn đo vì sao, đang quên sợ hãi.“Tôi với anh thì tất cả chuyện gì?”“Tôi hy vọng biết bởi sao cô lại khoác áo của tôi? vị sao lại dẫn tôi tới địa điểm này? vì sao lại……”“Chờ đã!” Diệc Phương bị hỏi mang đến choáng váng đầu, cô ngắt lời hắn, chuyển làn phân cách sang Lạc Kình Thiên công bố đuổi khách. “Anh vui mắt rời khỏi cho.”Mặt Lạc Kình Thiên không chút thay đổi nhìn cô siêng chú, gần như anh định đứng quan sát cô cả đời vậy, thật lâu sau, anh ko nói một câu, cất bước rời đi.Không hiểu do sao, Diệc Phương tự dưng có cảm giác mãnh liệt: Anh ta vẫn chưa dừng tại đây.Đột nhiên cô căng thẳng vô cùng.“Bây giờ đồng hồ cô có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?” Ma hỏi.“Rốt cuộc ai là ma chứ?” Trân Nghi im thin thít hai phút, lại nhịn không được mở miệng. “Chúng ta đang đùa trò bắt ma à? cơ mà sao bầy họ chạy mất hết rồi?”“Ai chạy mất?” Ma hỏi.Diệc Phương bự tiếng rên rỉ. Cô đau đầu bị tiêu diệt đi được.Lạc Kình Thiên làm núm nào cũng kiếm được đến phía trên rồi?Ài, cứ giải quyết và xử lý con ma trước mắt này hoàn thành rồi tính tiếp vậy.“Nghe đây,” Cô hít sâu một hơi, yên tâm nói, “Tôi do dự đã xảy ra chuyện gì khiến cho oan hồn anh bất tán, tuy nhiên tôi với anh không ân oán không thù, nên muốn anh chớ ở nơi này nữa.”Ma khó khăn hiểu nhìn cô. “Tôi không hiểu cô vẫn nói gì cả, tôi search cô bởi vì áo của cô, ý tôi là, áo của tôi vày sao lại khoác trên bạn cô?”Áo? Diệc Phương từ bây giờ mới nhìn thấy trong tay hắn sẽ cầm mẫu áo white của mình.Cô tháo nó ra đặt ở văn phòng ở trong phòng triển lãm tranh, khi rời khỏi này đã quên với về.Nhưng, sao lại bị ma rước vậy?“Còn nữa, cô là ai? bởi vì sao tôi lại giống hệt như bị cô kiềm chế vậy?”Buồn cười, hắn cho đây để phỏng vấn cô ư.“Khống chế? vì sao tôi đề nghị khống chế anh? Áo bên trên tay anh là của tôi, xin anh trả lại mang lại tôi, tiếp đến mời anh bong khỏi đây.”“Đây là áo của tôi, bên trên còn bao gồm bảng tên của mình mà.” Ma lật áo lên, tìm kiếm được chứng cứ tách biệt nằm bên trên túi áo, “Cô xem, Phương Diệc Ngôn, đó là tên của tôi.”“Phương tiên sinh, anh nhìn ngược rồi, là Ngôn Diệc Phương, đấy là đồng phục của tôi.”“Ngôn Diệc Phương?” Hắn ko tin. “Sao lại có chuyện trùng hợp như thế?”“Cô ấy và đúng là Ngôn Diệc Phương.” Trân Nghi làm cho chứng. “Cô ấy là bác sĩ ngoại khoa.”“Cám ơn cậu, Trân Nghi.” Diệc Phương giơ tay, “Có thể trả lại áo cho tôi rồi chứ?”Phương Diệc Ngôn nhìn cô bé có chiều cao gần như là tương đương với mình.“Cô cũng là chưng sĩ ngoại khoa?”“Đúng, tôi cũng……” Diệc Phương ngừng một chút, “Anh cũng là?”Hắn gật gật đầu. “Cô khẳng định cô đo đắn biến phép màu …… ưm……”“Phương tiên sinh, tôi là 1 trong những bác sĩ y khoa ngoại đủ tư cách. Tôi rất xin lỗi lúc này ở bên trên đường đã không đưa anh đến bệnh viện hay là……” Diệc Phương lại ngừng lại.Cô đang nói đồ vật gi vậy! Hắn là ma, điều đó chứng tỏ khi cô thấy hắn nằm cùng bề mặt đất, hắn đã chết rồi.Cô dè dặt hỏi: “Anh là dancing lầu tự sát hay……”“Tự sát!” Trân Nghi kêu lên.“Tự sát?!” Phương Diệc Ngôn cũng kêu to. “Tôi chưa hẳn tự sát, bởi vì tôi không cẩn thận bị té từ bệ hành lang cửa số ở thư phòng xuống. Do sao tôi đề nghị tự gần kề chứ?”Âm thanh của câu nói sau cùng lơ lửng trong không trung, lúc hắn nói “Ngã từ bệ hành lang cửa số ở thư phòng xuống”, ngần ngừ vì sao, thân hình của hắn đùng một phát biến mất.Mà áo tinh khiết tay hắn thì rơi xuống đất.Ít tuyệt nhất hắn vẫn “đi” rồi.Chiếc áo white dính lốt máu kia, lúc này nhìn thấy hết sức ghê người, Diệc Phương quan sát nó, cũng không tồn tại dũng khí nhặt lên.Có lẽ cô cũng không đủ can đảm mặc nó nữa, cô sợ sệt nghĩ.Trân Nghi cứng họng nhìn vị trí Phương Diệc Ngôn thay đổi mất.Một dịp lâu sau, cô lầm bầm nói: “Thì ra ma là hắn. Hắn chính là ma.”Nói xong, cô yếu hèn ớt rên một tiếng, chết giả xỉu bên trên sofa.Thi Công cùng Kem chính vì phát giác hai người chúng ta cùng phòng khác còn không chạy đi, ngay tức khắc mạo hiểm vòng trở về, hai bạn trốn ở cạnh cửa ló đầu vào nhìn.“Ma đi rồi.” Diệc Phương nói.Bọn họ hôm nay mới yên trung ương vào nhà.“Ủa, sao Cá Hấp lại ngủ sinh sống đây?”“Vừa mới bị ma dọa ngất.”“Oạch? cách lâu như vậy mới hôn mê ư?” kiến thiết vỗ vỗ mặt Trân Nghi.

Xem thêm: Top 8 App Tạo Nhân Vật 3D

“Có cần giúp cô ấy thức giấc lại không?”“Làm ơn đi, anh chớ phá cậu ấy nữa, để tôi lặng tĩnh một thời gian đi.” Kem ngã vào ghế dựa ân oán giận. “Thật không thuận tiện gì bé ma kia mới đi, tôi đề xuất thở chiếc đã.”“Diệc Phương, cô làm gì mà trêu phải một bé ma vậy?”“Các cậu chạy đi đâu thế?”“Còn nói nữa! đàn mình chạy thục mạng, trái thật tương tự chạy Marathon. Đột nhiên phát hiện tại cậu cùng Cá Hấp này vẫn chưa chạy ra, bản thân và xây cất tưởng rằng các cậu nhất mực là kết thúc đời rồi chứ.”“Bọn tôi về bên là để cứu vãn hai người.”“Nhưng là mặc kệ nguy hiểm tính mạng của con người nhá. À, đúng rồi, cậu làm ráng nào cơ mà đuổi được con ma đó vậy?”Diệc Phương mỉm cười khổ. “Tự hắn tự nhiên không thấy tăm hơi nữa.”“Có lúc nào hắn quay trở về nữa rồi hay không?” Kem khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh.“Hy vọng đã không.” Diệc Phương day day huyệt thái dương. “Nhưng một fan khác thì rất cực nhọc nói.”Thi Công với Kem cùng lúc nhảy dựng lên.“Còn một tín đồ nữa?!”“Mình nhớ ra rồi!” Kem kêu to. “Lúc mình chạy ra ngoài, trái thật còn tồn tại một người khác, không, ma khác, đứng ngơi nghỉ đó. Ối, bà mẹ ơi! không phải mình đã xuyên qua thân thể hắn chứ?” Cô khiếp hãi đến mặt mũi white bệch.“Anh ta chưa hẳn ma, anh ta là người.” Diệc Phương chán nản thở lâu năm một hơi. “Nhất định là ba mình đã nói địa chỉ cửa hàng nơi này cho anh ta biết.”Hai người cạnh bên liếc chú ý nhau một cái.“Ba cô kêu một bạn giả ma đến dọa cô à?” thi công hỏi.“Anh mong mỏi làm Cá Hấp trang bị hai gồm phải xuất xắc không?” Kem lườm anh ta một cái. “Ba cậu ấy mong mỏi cậu ấy coi mắt, cậu ấy trăm phương ngàn kế trốn, ông ấy ngay tức khắc bảo người đàn ông kia đến đây tra cứu cậu ấy thôi! mình nói gồm đúng không?”“Hẳn là vậy.” Diệc Phương lại than thở một tiếng.“Mình thiệt sự là càng ngày càng bội phục trí óc của mình.” Kem đắc ý kết thúc lại thuyệt vọng kêu lên: “Ai ya, mình còn không kịp nhìn được rõ anh ta nữa.”“Cô suýt chút nữa đã xuyên thẳng qua thân thể bạn ta rồi, không sai chứ!” thi công giễu chọc ghẹo cô.“Mặc kệ.” Diệc Phương nửa thì thào từ nói. “Mình hy vọng đi ngủ. Mình mệt bị tiêu diệt rồi.”“Cái gì? Cậu còn ngủ được à?”Diệc Phương khoát tay, trước lúc đến phòng ngủ đi ngang qua áo trắng của chính mình trên khía cạnh đất, cô không ngoài rùng mình một cái.Nhưng kỳ dị là cô ko quá cân nhắc việc nhỏ ma Phương Diệc Ngôn tê có quay trở về nữa hay không, mà người cô lo ngại chính là Lạc Kình Thiên.“Lạc tiên sinh, điện thoại cảm ứng của ông nhà, anh mong nhận không?” Thư ký kết dè dặt hỏi.Làm việc cho những người thừa kế trẻ tuổi nhất, thành công xuất sắc nhất đại diện thay mặt cho vậy hệ tiếp theo sau của giới nhà máy sản xuất này đã tứ năm, cơ mà thư ký chưa từng thấy Lạc Kình Thiên kiểu như như từ bây giờ thế này.Giống một luồng khí áp thấp đang vận sức chờ phát hễ vậy. Nhưng Lạc Kình Thiên từ trước tới nay lại không bao giờ mang bất cứ cảm xúc cá nhân nào vào văn phòng.“Không nhận.” Anh đáp đối kháng giản, vẫn đứng mặt cửa sổ.“Nhưng……”“Cám ơn cậu. Không hề việc gì nữa đâu.”Thư cam kết không nói thêm nữa, xuất hiện rời khỏi.Cả đời này, bên cạnh đó rất thi thoảng khi tất cả chuyện gì hoặc fan nào sẽ có tác dụng anh hỗn loạn, thiếu tính lý trí làm việc đầu trận tuyến.Bạn bè bao bọc thường trêu đùa rằng khi anh sinh ra nhất định miệng sẽ ngậm một quyển trường đoản cú điển, trên mặt thì chỉ gồm hai chữ: Bình tĩnh.Thế mà anh lại vì một cô gái khiến thần hồn điên đảo, nhớ mãi ko quên. Chính vào sau khi anh nhìn thấy ảnh chụp của cô.Bức ảnh là vào ngày cô nhận được học vị thạc sĩ chụp với Ngôn Trí Trung, hai thân phụ con đứng cạnh nhau, cô ước đạt cao hơn cha cô gần một cái đầu.“Một mét bảy mươi tám.” khi Ngôn Trí Trung nói mang lại anh biết độ cao của phụ nữ ông, trong khi còn kiêu hãnh, khoái trá vạn phần kể về chuyện cô học tập ở học viện Y, về những các kết quả học tập cùng thành tựu đã nhận được sự để ý trong giới y học tập của cô.Đó là lần đầu tiên Lạc Kình Thiên cho nhà chúng ta Ngôn. Anh còn nhớ rõ lúc đó anh đã mất kiên nhẫn chỉ mong muốn chuyện nhanh nhanh ngừng đến kích cỡ nào, thật lực khống chế mình ko được nhìn đồng hồ đeo tay làm anh cảm xúc mấy giây trôi qua như một năm đến kích thước nào.Anh không tập trung tư tưởng nghe Ngôn Trí Trung nói, ở ngoài mặt vẫn không thay đổi lễ phép đề nghị có; chiếc này đối với anh chưa phải việc khó. Anh cũng ko nhớ rõ phương diện mình tất cả nở nụ cười hay không; điều này cũng ko quan trọng.Sau kia Ngôn Trí Trung đưa hình ảnh của cô cho anh xem, anh xã giao nhận lấy, ý định miễn cưỡng nói vài câu khen ngợi đến hợp lễ nghĩa rồi cáo từ khéo.Cô còn muộn quá nửa tiếng, cũng không gọi điện về báo nguyên nhân gì! mà lại anh nói đến cùng vô cùng nhẫn nài nỉ nghe cha cô ca ngợi sự nghiệp béo phệ của cô, nghe hết bố mươi phút.Anh sẽ từng luận bàn ổn thỏa một vụ làm nạp năng lượng chín số lượng trong nhì mươi phút.Thế nhưng lại bức hình ảnh kia đã chiếm được toàn bộ sự chăm chú của anh.Đối với những người thấy các biết rộng lớn như Lạc Kình Thiên mà nói, nghỉ ngơi trong mắt anh, Ngôn Diệc Phương cũng không được tính là đẹp. Điểm lôi cuốn được góc nhìn anh, chính là đôi mắt cô.Đến kế tiếp anh vẫn không bao giờ quên được, vẻ lãnh đạm kiêu ngạo trong đôi đồng tử màu nâu sâu thẳm, cùng đôi môi khá nhếch lên lộ vẻ không kiên trì của cô khi cười, giống như đang thầm kêu lên với những người chụp ảnh: gồm thể chấm dứt rồi chứ?Thậm chí anh còn hỗ trợ một câu hỏi mà bao gồm anh cũng cảm thấy vô thuộc kinh ngạc.Nhân lúc bác bỏ Ngôn ko chú ý, anh đã đưa bức ảnh vẫn còn nguyên form kia lén lút cho vào túi áo âu phục của mình.Hiện giờ khung người đang sinh sống trong ngăn kéo văn phòng anh, còn bức ảnh thì sống trong ví da của anh.Từ ngày trộm nó về đến lúc này anh vẫn luôn mang theo mặt mình. Anh mang phần ảnh của phụ thân cô giảm đi, chỉ duy trì lại ảnh cô.Giống như cô là kín bẩm sinh của anh, từng bị rơi mất hoặc quên đi, nay đã tìm về được, chỉ cần phải có thời gian thủng thẳng anh liền rước bức ảnh ra, chú ý cô nghìn vạn lần cũng không chán.Sau đó anh phân phát hiện, vẻ mặt của cô ý trong bức ảnh, sự không kiên nhẫn được bít dấu bên dưới nụ cười, thuộc với một ít kiêu ngạo, một chút lạnh lùng cố ý lòi ra kia, gần như là không khác hoàn toàn với anh là mấy.Chỉ từ hình ảnh chụp đã rất có thể nhìn thấy nội vai trung phong một bạn ư? có hơi vô lý.Chỉ quan sát thấy ảnh chụp, liền đã ước ao nhớ ngày đêm một phụ nữ, há lại là tác phong của anh ư?Tóm lại, anh đã tranh luận với bạn dạng thân hai mẫu cuối tuần, rồi quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa.Được rồi, thực sự là anh cũng không cam trung tâm chuyện cô không nhằm anh vào mắt đến lắm.Thế nhưng cô lại không đồng ý cùng anh gặp gỡ mặt chứ!Tuy rằng lúc lúc đầu vì e ngại lệnh cha khó trái đề xuất anh new vô cùng miễn cưỡng đi cho buổi hẹn.Được, anh thừa nhận, đây là lần đầu tiên, anh chính xác là muốn gặp gỡ cô ko kể đời thật. Không vày sao cả, chỉ cần không gặp mặt mặt cô một lượt thì không được.Nhưng cô lại mang đến anh leo cây lần nữa. đồ vật sáu tuần trước đó anh ở trong nhà họ ngữ điệu chiều đợi đến tận lúc ăn hoàn thành bữa tối, cô vẫn không gọi điện về, tín đồ cũng ko xuất hiện.Ít tuyệt nhất lần thứ nhất vào trước lúc anh mang lại cô bao gồm gọi năng lượng điện báo với những người nhà rằng cô gồm bệnh nhân buộc phải phẫu thuật buộc phải phải tăng ca.Nếu một lần, xét đến nghề nghiệp của cô, về tình có thể bỏ qua, mà lại cả nhị lần phần nhiều như thế, anh quán triệt rằng đó là một trong những sự trùng thích hợp ngẫu nhiên.Anh không nhịn được, vẫn hỏi thăm nơi cô mướn phòng, tìm tới nơi sống của cô, không ngờ lại bị cô xua đuổi đi.Một chống cả phái nam lẫn đàn bà kia rốt cục là đầy đủ ai? Điên điên khùng khùng, giống như uống thuốc nhấp lên xuống vậy.Trái lại người tự xưng là Phương Diệc Ngôn kia dường như tuấn tú kế hoạch sự, nhưng lại nghe ra dục tình giữa hắn và Diệc Phương hình như không trung bình thường.Đến tận thời gian này, dựa vào đậm chất ngầu và cá tính của anh, dựa trên tác phong thao tác của anh, thì từ phút chốc anh bước thoát khỏi nơi nghỉ ngơi của cô vào trong ngày chủ nhật hôm đó, Ngôn Diệc Phương đã thành quá khứ rồi.Nhưng ảnh của cô vẫn còn trong ví da của anh, đối với cô anh vẫn khó có thể quên, bài toán này làm tinh thần Kình Thiên rét nảy bất ổn định, trọng điểm tình tệ hại hết sức.Bởi vì chưng anh vẫn muốn chạm mặt cô.“Nhìn không ra anh lại đau khổ vì tình đấy.” Một giọng nàng yếu ớt vang lên.Kình Thiên bị dọa nhảy đầm dựng, đứng yên ổn im không cử động hồi lâu thân thể new xoay chuyển trong không trung dần dần thành hình một hình thể không thiếu của cô gái xinh đẹp.“Lại là cô!”Hiện ra sinh sống trước mặt anh tuy là một trong những âm hồn, nhưng lại xinh đẹp khiến người ta khiếp sợ.“Lâu do đó rồi còn không quen ư?”“Quen với vấn đề một hồn ma đi mang lại tự nhiên? Trừ phi tôi bị điên rồi.”Cô khẽ cười. “Cứ thường xuyên tương tư 1-1 phương nỗ lực này, tôi thấy anh bí quyết bị điên cũng không xa lắm đâu.”Kình Thiên kéo ghế dựa ngồi xuống. “Tôi phiền lòng vì chưng công việc, cô nghĩ đi đâu vậy?”“Đúng rồi, Phương Diệc Ngôn ở cùng với cô ấy là nhằm tiện câu hỏi cô ấy chữa bệnh cho hắn ta.”Anh không giả vờ nữa. “Cô biết Phương Diệc Ngôn?”Cô cười lạnh. “Ha, tôi không chỉ là có biết thôi đâu.”“Nói mang đến tôi biết phần đông thứ liên quan đến bạn đó đi!”“Tôi khôn cùng sẵn lòng.” thú vui của cô trở nên thâm trầm. “Đầu tiên, hắn ta chưa phải là người.”Kình Thiên đổi thay sắc. “Anh ta không hẳn là người?”“Hắn là một trong tên vô lại: Sói háo sắc! Hắn……”