Nhất sinh nhất thế nhất song nhân

-

*

Y là Triển Chiêu, Nam hiệp 

Hắn là Bạch Ngọc Đường, Cẩm Mao Thử.

Y là mèo, hắn là chuột, mèo bắt chuột, thiên kinh địa nghĩa. 

Nhưng y với hắn, vừa vặn ngược lại.

Mèo trốn chuột, chạy trời nam đất bắc.

Bạn đang xem: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân

Chuột đuổi theo mèo, truy khắp đất bắc trời nam. 

Lần đầu gặp nhau, Miêu gia tập. 

Bạch y thiếu niên hoa mỹ tiêu sái, rơi vào đôi mắt trong suốt của Triển Chiêu, hâm mộ hắn, lại mang theo ganh tỵ.

Vì sao hắn liền có thể như thế tự do, giống như hùng ưng chao cánh trên bầu trời?

Lần thứ hai gặp nhau, phủ Khai Phong. 

Ban đêm, đen nhánh một khung trời, một mảnh trăng khuyết chiếu sáng trên không.

Bạch Ngọc Đường đứng ở nóc nhà, Họa Ảnh lóe hàn quang, khóe miệng cười là giễu cợt, lạnh lùng nhìn thanh niên hồng y đứng trong viện. 

“Ngươi chính là “Ngự Miêu”? Ta là Bạch Ngọc Đường.”

“Chính là tại hạ.” Triển Chiêu ôm quyền, lại lấy được sự xem thường của đối phương. 

“Thực sự là mèo, tiểu hoàng đế kia mắt nhìn đúng không tệ.”

Một tia đau đớn từ sâu trong mắt đen xẹt qua, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không phát hiện. 

“Rút kiếm! Cho ta xem một chút bản lĩnh của con meo nhà ngươi nào!!” Bạch Ngọc Đường tâm cao khí ngạo, làm thể nào liên tục tha thứ cho sự khinh thường của Triển Chiêu?

Đánh với nhau mấy chục hiệp, nhưng kiếm Triển Chiêu vẫn thủy chung không hề rời vỏ.

Sự ẩn nhẫn của y ngoài dự tính Bạch Ngọc Đường. 

Hắn phẫn nộ rời đi, hôm sau, hoàng cung truyền tới tin tức : Tam bảo bị trộm, Bạch Ngọc Đường lưu lại vài câu. 

Long nhan tức giận, Thái sư Bàng Cát vì con yêu chết dưới trát đao của Bao Chửng mà một mực trút lên đầu hắn, lúc này càng đâm thọc, phủ Khai Phong càng lâm vào khốn khó. Nhân Tông hạ chỉ, lệnh Triển Chiêu đến Hãm Không Đảo, đoạt về Tam Bảo. Lại âm thầm đến thăm Bao Chửng, thực có ý lung lạc lòng người . 

Lần thứ ba gặp nhau

Hắn cao cao tại thượng, y vùi thân tại quật Thông Thiên.

Bạch Ngọc Đường từ trên cao ngó xuống nhìn Triển Chiêu, làm thế nào cũng không cao hứng nổi.

Màu thanh thiên dường như thích hợp với Triển Chiêu hơn, giống như biển rộng bao la.

Hắn không biết trước khi Triển Chiêu tới đây đã mang thương, nên không khách khí bày bẫy rập, chờ con mèo này lọt lưới.

Khi các ca ca của hắn biết chuyện, vội vàng chạy tới, Triển Chiêu đã hôn mê. 

Tứ thử tuy làm việc đều hành động ngoan có, nhưng cũng biết tội trộm tam bảo nặng nhẹ khác nhau. Lão đại Lô Phương còn giận đến thổi râu trợn mắt. Chỉ gọi Tứ đệ Tương Bình trực tiếp đem Bạch Ngọc Đường ném vào nước trừng phạt, tới khi Triển Chiêu tỉnh lại can ngăn, lúc này mới xem là xong việc.. 

Không trách bọn họ kiêng kỵ thế lực triều đình, chăng qua Hãm Không Đảo còn gia đình hơn mười khẩu, còn vợ già con thơ, Lô Phương không thể đem ra đánh cuộc. 

Triển Chiêu cử chỉ ôn nhuận lễ độ thay đổi thái độ và cách nhìn của Ngũ Thử đối với y, cộng thêm chuyện y là thuộc hạ của Bao Chửng, với nhau cũng không còn chuyện hiểu lầm.

Vỗn dĩ Lô Phương cũng không muốn cho Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu đi trước, nhưng bất đắc dĩ hoàng mệnh nan vi, Bạch Ngọc Đường nếu không đi, Bao Chửng cùng những người ở Khai Phong sẽ chịu liên lụy, Hoàng thượng tuy lệnh cho Triển Chiêu đoạt về Tam Bảo cùng Bạch Ngọc Đường, cho Triển Chiêu khẩu dụ lại chưa hề nghiêm minh muốn trị tội Bạch Ngọc Đường. 

Chuyện này, nhìn chung còn có thể lợi dụng chút cơ hội. 

Triển Chiêu tự nghĩ Bạch Ngọc Đường cũng vì mình mới đạo Tam Bảo, áy náy không thôi, lấy tính mạng bảo đảm Bạch Ngọc Đường vô sự, hai người thu dọn đồ đạc xong xuôi, lúc ấy mới lên đường.

Chuyện tiếp theo, rất tự nhiên mà đến.

Tống Nhân Tông vừa không trị tội Bạch Ngọc Đường, cũng chẳng làm khó Bao Chửng, chỉ phạt Bạch Ngọc Đường tạm thời nhậm chức ở Khai Phong, trong vòng nửa tháng không cho xuất kinh.

Kết quả này ai cũng không ngờ đến. 

Bàng Cát đương nhiên cực kỳ không hài lòng, lại ngại mặt quân thần nên cái gì cũng không thể nói, chỉ âm thầm đi tìm nữ nhi làm Quý phi mà tố khổ. Cũng may lòng dạ hắn hẹp hòi, lại sinh ra nữ nhi thông tình đạt lý. Huynh trưởng tác ác đa đoan, bị Bao Chửng chém chết, Bàng phi vốn đã sớm nghi ngờ phụ thân luôn tìm cơ hội trả thù Bao Chửng, mình vốn không vui, hôm nay người lại tới sanh sự, bản thân cũng không thể phản bác, đã lỡ đáp ứng, cũng không thể quay đầu.

Bạch Ngọc Đường tuy tạm thời có lệnh cấm bước chân khỏi kinh thành, nhưng vẫn như xưa mỗi ngày không chịu được nhàn nhã. Hắn viết cho các ca ca phong thư, sai người đưa về Hãm Không Đảo, kể chuyện bản thân mỗi ngày đến Nghênh Tân Lâu uống rượu, như một cuốn sách không mệt mỏi nói Đông nói Tây, cũng đủ vui vẻ.

Triển Chiêu vẫn như cũ theo thói quen tuần nhai, mặc dù bên người nhiều thêm một Bạch Ngọc Đường, y cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì người kia, sáng sớm đã không thấy. 

Bạch Ngọc Đường cùng mình, là hai loại cuộc sống khác nhau.

Y trung quy trung củ (tuân thủ luật pháp), hắn lai khứ như phong (đến đi như gió).

Nhìn thế nào cũng thấy hai người họ là vĩnh viễn không cách nào giao tập.

Ai biết được, Bạch Đại thiếu gia từ từ lại sinh ra thói quen chọc mèo, Triển đại nhân cũng từ từ tiếp nhận lúc tuần nhai phía sau lại có thêm một con hao tổn tử.

Càng về sau Bạch Ngọc Đường dứt khoát không thèm phòng khách, trực tiếp chen đến chung phòng với Triển Chiêu. Triển Chiêu tuy miễn cưỡng, nhưng cũng không còn cách nào cấm cản, con chuột không chỉ có bá đạo, mà còn cực kỳ vô lý. Mình với hắn tuổi tác tương đương, hình như so với hắn còn lớn hơn hai tuổi, cũng đành mặc hắn, xem như là nhiều thêm một cái đệ đệ đi.

Sau khi Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không Đảo, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy ít đi cái gì, trong lòng vô cớ sinh ra cảm giác mất mát. Loại cảm giác này, y cũng không nói ra, cũng không muốn tìm người khác tâm sự, chỉ giấu kín trong lòng, cả ngày biết đến án tử, hồ sơ.

Y không biết, Bạch Ngọc Đường ở Hãm Không Đảo cũng đồng dạng ở một ngày như sống cả năm.

Sớm đã thành thói quen ngày nào cũng trêu chọc con mèo đó, bên người không có y, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy càng thêm nhàm chán. Thích nhìn y tức giận trợn mắt, nhìn y mặt mũi đỏ bừng….quả thật y như một con mèo chân chính. 

Móng vuốt mèo vốn sắc, nhưng mèo rụng lông đối Bạch Ngọc Đường xem ra lại là một loại phong vị, ít nhất so với dáng vẻ đúng đắn mà người nọ suốt ngày lộ ra trước mặt hắn cũng tốt hơn rất nhiều. 

Lời nói xong bay về, trở lại Hãm Không Đảo được nửa tháng, Bạch Ngọc Đường tùy tiện tìm cớ, lại đến kinh thành. 

Vẫn là Nghênh Tân Lâu, vẫn là chỗ ngồi dựa bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường không yên lòng uống rượu, từ từ nhìn thấy một mảng hồng, chậm rãi hướng bên này đi tới.

Hôm nay, chỉ có mình y tuần nhai. Nói vậy những người khác chắc đều bị phái đi làm nhiệm vụ khác rồi, thường ngày bên cạnh y luôn luôn có Vương Triều Mã Hán theo cạnh.

Triển Chiêu dường như thấy người nào cũng phải mỉm cười chào hỏi, y như nhìn thấy người nhà của mình.

Người người đều nói Triển đại nhân của Khai Phong khiêm tốn lễ độ, Bạch Ngọc Đường lại không thích y cười như vậy. 

Hệt như đang treo một lớp da giả dối

Nóc nhà đối diện chợt truyền đến một tiếng mèo kêu yếu ớt.

Một con tiểu hắc miêu vừa tròn tháng lắc lư tập tễnh, giống như không biết phải đi xuống thế nào.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng cong lên cười tà mị, điểm nhẹ mũi chân, hướng thẳng chỗ mèo kia mà bay đi.

Đem mèo đen đặt ở trong tay, dĩ nhiên, không thể tránh khỏi móng vuốt. Bạch Ngọc Đường lơ đễnh, không thèm dừng lại bay về chỗ ngồi của mình, nhìn con mèo nhỏ đang giãy giụa, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy quả nhiên sinh vật có tên mèo quả nhiên rất thú vị.

Dĩ nhiên cũng bao gồm cả Triển Chiêu . 

Triển Chiêu trong mắt hắn, là một con mèo đội lốt người. 

Chuyển động của Bạch Ngọc Đường người thường có thể không cảm giác được, nhưng đối với người trời sinh tập võ như Triển Chiêu mà nói, động tĩnh này không nhỏ. Y không biết có phải Bạch Ngọc Đường cố tình làm ra tiếng động hay không, nói chung, khi y cảnh giác ngẩng đầu lên, Bạch y nhân kia đang dựa trên lan can ở nhã gian lầu hai Nghênh Tân Lầu nhìn mình cười toe toét. 

Cúi đầu, rũ mắt, Triển Chiêu cười khổ, những ngày an nhàn của mình, chỉ sợ đã kết thúc rồi đây.

Bên môi, lại gợn chút niềm vui mà cả mình cũng không phát hiện được.

Cuộc sống như thế, phản phản phục phục (liên tục), Bạch Ngọc Đường thích trêu mèo, đến khi đối phương bị chọc giận, lại bắt đầu vội vàng xoa. Hắn đối với trò chơi này tựa hồ không biết mệt, đợi hết nửa tháng lại về Hãm Không Đảo.

Đi đi lại lại giữa kinh thành và Hãm Không Đão, vô tình, hắn và Triển Chiêu, quen biết đã ba năm.

Tử đại giáo vệ ở Khai Phong cũng thấy kỳ quái, cái tên Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng có bệnh khiết phích kia, tới kinh thành, cư nhiên không ở lại nhà trọ cao cấp, lại cứ thích hướng đến phòng khách đơn sơ ở hậu viện Khai Phong.

Công Tôn tiên sinh nghe xong, chẳng qua chỉ cười mà không nói. 

Bao Chửng thấy, cũng không nói, chỉ giả vờ xem sách như không có chuyện gì xảy ra, thuận tay vén chòm râu của mình. 

Tiết Trung Thu, Hoàng thượng nghỉ nửa ngày.

Triển Chiêu vừa từ hoàng cung trở lại, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền bị Bạch Ngọc Đường một cước đạp cửa đi vô lôi đi tửu lầu.

Vẫn là căn phòng cũ, vị trí cũ, rượu cùng thức ăn cũ. 

Chẳng qua là nhiều thêm một người. 

BạchNgọc Đường vì Triển Chiêu mà gọi Lê Hoa Bạch, mình lại uống Hoa Điêu.

Hai người tương đối im lặng, cứ như vậy ngồi, nhìn người đi đường dần dần thưa thớt, đến tận lúc lên đèn.

Trước cửa mỗi nhà treo đèn lồng, tết Trung Thu, ăn chén đoàn viên.

Bạch Ngọc Đường có chút men say. Nói cũng nhiều, tự nhiên thân mật đứng dậy.

Triển Chiêu vốn không giỏi uống rượu, ngay cả khi y uống là Lê Hoa Bạch

Rượu Hoa Điêu không tính là nhất liệt, nhưng so với Lê Hoa Bạch lại muốn mạnh gấp đôi.

Mà lúc này, Triển Chiêu sắc mặt hồng nhuận lại đứng dậy. 

Dáng vẻ mắt sao nửa khép làm Bạch Ngọc Đường không nhịn được cảm thấy nóng ran một trận.

Xem thêm: Xem Phim Lệnh Hủy Diệt Hd - Lệnh Hủy Diệt (Trái Đất Kinh Hoàng)

Rượu say loạn tính. Lời này đúng không sai. 

Chén mâm đụng nhau, bể tan đầy đất, giống như trân châu rải rác, dưới bóng đêm lấp lánh đến mê người. 

Bạch Ngọc Đường một chưởng tắt đi ánh nến, mạnh mẽ lôi kéo Triển Chiêu đẩy ngã xuống giường, hung hăng bóp lại hai tay y, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt. 

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, nhẹ nhàng chạm đến đôi môi kia, một chút, bắt đầu hôn, vào mi, vào mắt, chậm rãi hạ dời, đến cần cổ xinh đẹp bị lộ ra. Hắn thích mùi cỏ cùng mùi thuốc trên người y, hàm răng ngoan cắn, roẹt một cái, lý y bạch sắc nhất thời bị xé nát.

Hắn thấy người nọ kinh hoàng, không chút do dự chế trụ không cho y phản kháng, hai tay dùng sức xé ra, y phục bị phá lập tức bị kéo xuống bên hông, nửa thân trên gầy gò lộ ra trước mặt hắn.

“Bạch…”

“Câm miệng.” Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết Triển Chiêu không vui, hắn cũng biết không thể cưỡng cầu, cứ như vậy hậu quả đối với hai người mà nói đều không thể nào tiếp nhận. Nhưng… hắn không khống chế được, hắn chỉ có thể hung hăng muốn chiếm lấy y.

Dù chỉ một đêm cũng được. 

Dù lưỡi dao của họ đến ngày mai sẽ hướng về nhau.

Y phục xé nát, trần trụi gặp nhau.Y phục rải rác rơi đầy đất, sa trướng màu xanh lộ ra sắc nhục mơ hồ, trong không khí tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt, mùi hương thuộc về nam tử.

Không vỗ về, không chuẩn bị, Bạch Ngọc Đường đột ngột tách hai chân của Triển Chiêu ra, hung hăng đâm vào cơ thể y.

Triển Chiêu ngỡ ngàng mở to đôi mắt, phát ra một tiếng rên khẽ, hàm xúc mà thê lương, sau đó liền không một tiếng động, mặc cho Bạch Ngọc Đường ở trên người hắn phóng đãng tới lui. Kia hung khí xâm nhập vào sâu trong cơ thể, không ngừng trướng đại, khuấy động nội bích, từng trận đau đớn toàn tâm như tấn công thần kinh y, cắn chặt hàm răng, liều mạng không phát ra âm thanh nào, đôi tay đã sớm đem nệm giường dưới thân vò nát.

Bạch Ngọc Đường giống như thú điên, rong ruổi bên trong cơ thể Triển Chiêu không chút quy luật, như sóng biển biến động mãnh liệt, vùng eo hữu lực điên cuồng lên xuống giữa hai chân Triển Chiêu, một cái tiếp một cái, muốn ngừng cũng không thể, thật sự không thể ngừng.

Cả người co thắt, phảng phất như lên mây, nhiệt lưu đau đớn bắn vào cơ thể đối phương. Bạch Ngọc Đường gầm nhẹ một tiếng, ngã vào ngực Triển Chiêu. 

Sai lầm, tất cả đều sai lầm. 

Một đêm xa hoa, cứ như thế trôi qua trong sự hối hận của Bạch Ngọc Đường và cái thở dài không tiếng động của Triển Chiêu.

Ngày kế, thứ đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy, chính là Bạch Ngọc Đường hai mắt đỏ ngầu. 

Y biết hắn cả đêm chưa từng chợp mắt, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ cắn môi, mặc xong quần áo, đứng dậy chuẩn bị rời đi. 

“…Mèo…” Bạch Ngọc Đường há miệng, đến cùng vẫn không dám gọi ra.

Thân ảnh nhỏ gầy của Triển Chiêu run lên, đến cửa hơi dừng lại một chút, sau đó rất nhanh biến mất.

Y sợ, sợ mình dừng lại một hồi lâu, sẽ không nhịn được mà an ủi hắn. 

Rõ ràng là hắn cưỡng bách.

Vậy mà vì sao, mình muốn hận cũng khó khăn?

Chuyện tình này thật không thể hiểu nổi, giống như mình đã mong đợi từ lâu.

Sau khoảng thời gian đó, bọn họ cũng không gặp nhau nữa. 

Bạch Ngọc Đường chưa hề trở về Hãm Không Đảo, cả ngày chạy đến Yên Thê Các mua say. Lão bản nương nơi đó là một trong những hồng nhan tri kỷ của hắn, thấy bộ dáng Bạch Ngọc Đường như vậy, cũng không thể làm gì.

Hôm đó Bạch Ngọc Đường thần sắc quái dị, bước vào cửa kỹ viện, sau đó liền không hề trở ra. Nàng mơ hồ nghe hắn kể lể toàn bộ câu chuyện, ngạc nhiên hơn, lại không cảm thấy chút khinh bỉ nào. Triển Chiêu nàng cũng đã gặp, một người như gió, cùng Bạch Ngọc Đường, không phải rất xứng đôi sao? 

Nhưng bọn họ đều là người kiêu ngạo, vì quá cẩn thận nên mới dẫn đến việc tránh né nhau, ngay cả Bao Chửng cùng Công Tôn Sách cũng bắt đầu kinh ngạc, vì sao hai người vốn tương thích lại trở thành kẻ xa người lạ thế này?

Triển Chiêu không hiểu tim của mình, Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu tình của mình, làm sao có thể…? Sao chuyện lại trở thành như thế?

Lúc nào, một đại trượng phu luôn hành tẩu giang hổ, đến lúc gặp mặt nhau lại cảm thấy hoảng sợ, bối rối? 

Bọn họ tránh đi ánh mắt đối phương, bất lực, hỗn loạn… dứt khoát, bỏ đi.

Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ở Mạt Hoa Thôn năm xưa vốn có hôn ước, lúc này, vừa lúc gặp lại đối phương theo các ca ca tới kinh làm việc, giúp Triển Chiêu có một cơ hội tuyệt vời. Y không biết vì sao mình phải làm như vậy, nhưng mà…

Y không muốn một người như Bạch Ngọc Đường phải vì y mà thay đổi.

Bạch Ngọc Đường hắn phải bay cao hơn xa hơn, không phải vì Triển Chiêu y mà dừng lại. 

Triển Chiêu chọn cách ở cùng Đinh Nguyệt Hoa nhiều hơn, trước mắt Bạch Ngọc Đường.

Nhìn đôi tình lữ như keo như sơn, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trái tim hoàn toàn trống rỗng, làm sao có thể? Bọn họ là thần tiên quyến lữ, bọn họ sớm có hôn ước, mình… bất quá cũng chỉ là một kẻ đi ngang cuộc đời Triển Chiêu.

Huống chi, nam tử yêu nhau, vốn đã vi phạm luân thường…

Đối phương cũng muốn rời khỏi hắn, vậy mà, hắn lại như cũ cảm thấy khốn khổ đến đau lòng.

Nữ tử vô cùng tinh tế, Đinh Nguyệt Hoa thế nào không nhìn thấy chuyện trong lòng của Triển Chiêu, chẳng qua nàng không biết Triển Chiêu đến tột cùng vì chuyện gì mà phiền não. Đêm đó, nàng lặng lẽ đi tới hậu viện, thấy cửa sổ ở gian phòng Triển Chiêu mở ra, trên nóc nhà có một thân ảnh, mò mẫm về phía trước. Đinh Nguyệt Hoa nhịn lại không lên tiếng, chỉ thấy thân ảnh kia hướng vào nhà phất tay ném một cái, Triển Chiêu lập tức từ trong nhà bay vút ra.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy Đinh Nguyệt Hoa đi theo, mặc dù khinh công của nàng không theo kịp Triển Chiêu, nhưng cũng không phải hạng người dễ chọc, khi nàng chắc chắn Triển Chiêu đã dừng lại ở ngoài rừng, chợt nghe bên hồ truyền đến âm thanh rì rầm.

Có người đang nói chuyện, hơn nữa giống như còn cãi nhau. Đinh Nguyệt Hoa nghe được, một người trong đó, là Triển Chiêu . 

Nàng lớn gan lặng lẽ đi tới, ngồi xổm xuống phía sau bụi cây rậm rạp. Giữa ánh trăng, từ khe hở của các nhánh, Đinh Nguyệt Hoa thấy được chuyện làm nang kinh ngạc và tức giận nhất trên đời!!

Nàng nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lôi kéo nhau té xuống bãi cỏ bên hồ hôn!!

Mà y phục của Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường cởi ra hơn phân nửa, da thịt tái nhợt như ẩn như hiện

Đinh Nguyệt Hoa như nghẹt thở, nàng làm sao tin được!? Hôn phu của nàng, trượng phu tương lại của nàng… Triển Chiêu, lại cùng nam tử khác … làm ra loại chuyện như vậy!?

Mà người nam nhân kia, lại còn là người nàng một mực tín nhiệm từ nhỏ đến lớn – Bạch Ngọc Đường!!

Nàng cẩn thận không kinh động đến họ, rời đi. Tức giận làm nàng mất đi lý trí, nàng không thể dễ dàng tha thứ việc trượng phu của mình bị nam nhân cướp mất, đặc biệt khi người đó là … Bạch Ngọc Đường!!

Nàng có cảm giác bị người thân phản bội.

Nàng đến hoàng cung bái kiến Thái hậu, nàng là nghĩa nữ của bà, Thái hậu tự nhiên sẽ giúp nàng.

Đinh Nguyệt Hoa lĩnh chỉ thành công, Nhân Tông gả Triển Chiêu, ra lệnh cho y mau chóng thành hôn với Đinh Nguyệt Hoa.

Khi thánh chỉ truyền tới Khai Phong, Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu mờ mịt cùng Bạch Ngọc Đường phẫn nộ. 

Một khắc đó, nàng cư nhiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ .

Bạch Ngọc Đường bước khỏi đại môn Khai Phong phủ, cũng chẳng trở về. Hắn theo nghĩa huynh Nhan Tra Tán đi Tương Dương, điều tra hoàng thúc của Nhân Tông — Tương Dương Vương Triệu Ngọc tội chứng tư thông với địch phản quốc.

Mà Triển Chiêu dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Đinh Nguyệt Hoa thập phần vui vẻ,

Bởi vì, Triển Chiêu cuối cùng, chỉ còn thuộc về nàng. 

Y không thể kháng chỉ, cũng không dám.

Bởi vì kháng chỉ bất tuân, sẽ bị chu liên cửu tộc. Triển Chiêu không có thân nhân, vậy người bị liên quan liền đúng là Khai Phong phủ. 

Mọi người vội vàng lo hôn sự, ai cũng không nhìn thấy, trong mắt Triển Chiêu giống như một cái đầm chết rồi.

Hôn kì tới, Triển Chiêu mặc đại hồng hỉ bào, bị mọi người đẩy tới đại đường . 

Đinh Nguyệt Hoa khoác khăn đội đầu màu đỏ, được hỉ nương cùng nha hoàn nâng tay chầm chậm bước tới.

Người ngồi trên có Đinh lão phu nhân cùng Bao Chửng, Công Tôn Sách đứng nghiêm bên cạnh, lo lắng nhìn Triển Chiêu thẫn thờ. 

Sự xuất hiện của Hắc hồ li Trí Hóa đã quấy rối kế hoạch của Đinh Nguyệt Hoa, nàng cảm nhận được tim của Triển Chiêu đã theo Bạch y nhân kia đi mất, phẫn nộ giật khăn trùm đầu, lạnh giọng chất vấn: “Chàng rốt cuộc muốn thế nào? Nếu đã không nguyện, thì nói sớm để giết tâm ta đi!!”

“Thật xin lỗi” thứ y để lại cho nàng, chẳng qua là ba chữ như vậy. Triển Chiêu kiên quyết ra khỏi cổng, không quay đầu nhìn khóe mắt đã ướt lệ của Đinh Nguyệt Hoa, không quan tâm đến lời xì xầm của quan khách, càng không để ý đến tiếng gào giận dữ của song hiệp họ Đinh.

Bạch Ngọc Đường trong Trung Tiêu Lâu máu nhỏ giọt, hắn vào đây hoàn toàn đã xác định liều chết, hắn cười nhạo, cười nhạo mình lại vì con mèo vô tình kia, mà đi tìm chết giống như nữ tử. 

Đây là Bạch Ngọc Đường hắn sao? 

Nhưng… hắn thật không cách nào nhìn con mèo đó thành thân, hắn không cách nào nhìn người mình thích dắt tay người khác bước vào động phòng.

Hắn là hoa mắt sao? 

Hắn rõ ràng thấy còn mèo kia, mặc một thân đại hồng hỉ bào, chạy như bay về phía hắn. 

Ảo giác?

Không quản được nhiều như vậy, nếu đây là mộng, thì xin ông trời đừng để ta tỉnh lại nha…

Đến khi người kia lao vào lồng ngực, Bạch Ngọc Đường lúc này mới biết rõ, mình không phải đang mơ.

Hắn ôm y thật chặt, run rẩy.

Mà Triển Chiêu, mệt mỏi tựa đầu vào hõm vai hắn, giống như khí lực cả người y một khắc này đều biến mất. “Ngọc Đường…. một đời một kiếp này, ta cũng … sẽ không rời bỏ ngươi!”

Bạch Ngọc Đường cười, cười rạng rỡ, cùng Triển Chiêu chạm trán lẫn nhau, thấp giọng nói: “Miêu nhi, chúng ta rời khỏi đây, đừng trở lại nữa, có được hay không? Hai chúng ta, tìm nơi an tĩnh không người, cả một đời sống thật hạnh phúc.”

Triển Chiêu không nói, chỉ cho đối phương một nụ cười như gió mùa xuân.

Trận Tương Dương, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, sau khi Trùng Tiêu Lâu sụp đổ, bí ẩn biến mất.

Bao Chửng mấy ngày sau, ở trong thư phòng phát hiện hộp gấm chứa minh sách.

Triệu Ngọc nhận tội, ở trong ngục tự vẫn bỏ mình. 

Chuyện xưa truyền kỳ Ngự Miêu cùng Cẩm Mao Thử, lưu truyền rộng rãi ở nhân gian. Bao gồm cả tình yêu kinh hãi thế tục của hai người, cũng không bị người đời phỉ nhỏ, mà ngược lại liên tiếp ngợi khen.

————————————————————————–

Nhân Tông GẢ Triển Chiêu orz …….

Dù sao cái này cũng giật được tít “Đắng lòng uyên ương cãi vã, đinh tiểu tam nhào vào tính tranh thủ nhưng cô dâu vẫn quyết liệt ra đi”