Tân bao thanh thiên 2015
NHÂN VẬT:Anh Cường – TRƯỞNG CÔNG AN PHƯỜNGÔng Minh – BỐ CỦA ANH CƯỜNGChị Thảo – VỢ ANH CƯỜNGLan - BẠN THÂN CỦA THẢO Nam - CHỦ QUÁN CAFÉ Bích - CHỦ QUÁN KARAOKEHuy - CHỦ VẬT LIỆU XÂY DỰNGBạn Tâm - CÁN BỘ CÔNG AN PHƯỜNGCÁN BỘ CÔNG AN PHƯỜNG
Bạn đang xem: Tân bao thanh thiên 2015
LAN: Chào hai anh, thông báo cho các anh biết là quán em vừa mới nhập một loại rượu rất ngon, em xin biếu mỗi bác một chai để về thưởng thức.
NAM: Ây zà, loại rượu này là ngon đấy ông Huy ạ.
HUY: Anh cảm ơn cô nhá!
NAM: Ôi giời ơi, sáng ngày ra nghe tiếng còi cứu thương mà lạnh hết cả người ông ạ. Đi từ nhà trưởng công an phường ra đấy, kiểu này thì á, không bố thì mẹ, mà không vợ thì con ấy mà.
LAN: Ối giời, giật hết cả mình, sao mai hôm nay đến muộn thế? Sao hôm á, là đến hơi bị sớm, chắc là hôm qua phu quân lại nợ đúng không?
BÍCH: Haiz, nợ cái gì? Nợ cái của nợ ý!
BÍCH: Cái lão tân trưởng công an phường đang làm tôi bực hết cả mình đây, lão chồng con Thảo – chủ cửa hàng tạp hóa ấy, bây giờ tự dưng về phường làm trưởng công an, hăng máu lắm ấy.
NAM: Ôi dào,giễu võ dương oai thế thôi nhá, chứ giỏi cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là cùng.
HUY: Cũng phải công nhận lão này trẻ mà làm được khối việc, mà lại đâu vào đấy, phường, ngõ vào lề vào nếp, chứ không như trước kia.
NAM: Lề nếp đâu không cần biết, khó thở bỏ xừ.
BÍCH: Thì đấy, quán hát của tôi bây giờ cũng thiếu oxy cấp
NAM: Đấy, tuần trước quán tôi mới bị hắn ta nhắc nhở xong.
HUY: Cả tuần vừa rồi, tôi phải di tản vật liệu xây dựng còn hơn cả dân phu xây dựng ấy. Vật liệu vừa bày ra, thoắt cái lại phải thu vào, thoắt cái lại phải bày ra. Ai mà dám mua, dám bán, mà nghe nói quán karaoke của chị cũng sắp bị sập à?
BÍCH: Cái gì? Sập là sập thế nào? Này nhá, nhận thống báo rồi, gây tiếng ồn xung quanh thì mình sẽ khắc phục, còn việc giữ gìn trật tự công cộng là việc của mấy ông công an.
LAN: Thì ra mấy nhà tư thương đều dính với lão tân trưởng công an phường được mệnh danh là tân bao thanh thiên thời nay.
HUY: Này Lan, em là người được tiếng là có tài ngoại giao, lại có quan hệ rộng, mà nghe đâu em là bạn thân của vợ trưởng công an phường à, đúng không em?
LAN: Bảo là bạn thân thì cũng đúng, mà không phải là bạn thân cũng phải. Đấy, tiền sửa nhà đợt trước nó vay em đã trả hết đâu, mà sáng nay, nó mới gọi điện cho em, hỏi vay tiền cho con vào viện đấy.
BÍCH: Thế bây giờ thế nào?
HUY: Ối giời ơi, sốt ruột quá, thế cái vụ này có xử lý được không?
LAN: Thế các vị đã gặp chồng nó chưa?
BÍCH: Gặp rồi
LAN: Ở đâu?
BÍCH: Ở phường chứ ở đâu, để tôi kể cho mà nghe…
CÁN BỘ CÔNG AN PHƯỜNG: Báo cáo anh, có chị Bích ở tổ dân phố 1 muốn gặp.
BÍCH: Dạ, em chào anh ạ!
CƯỜNG: Chào chị! Mời chị sang bàn bên này làm việc.
BÍCH: Dạ vâng ạ!
CƯỜNG: Mời chị ngồi, tôi là thiếu tá Hoàng Mạnh Cường, trưởng công an phường, hôm nay, chị đến đây gặp tôi có chuyện gì không?
BÍCH: Đồng chí trưởng công an bận thế mà vẫn tiếp tôi, thật là quý hóa quá ạ!
CƯỜNG: Chị là Nguyễn Thị Ngọc Bích, chủ quán karaoke, massage Hương Đồng thuộc tổ 1?
BÍCH: Dạ.
CƯỜNG: Chị Bích ạ, cơ sở kinh doanh của chị có giấy tờ hợp pháp, đóng thuế đầy đủ nhưng trong quá trình kinh doanh, chị đã không tuân thủ đúng quy định.
BÍCH: Ơ, ơ…
CƯỜNG: Chúng tôi đã nhận được đơn khiếu nại của người dân và được biết, cơ sở kinh doanh của chị gây tiếng ồn cho dân cư xung quanh; hát quá giờ quy định; chỗ để xe của khách hàng lấn chiếm vỉa hè gây cản trở giao thông. Chúng tôi đã nhắc nhở nhiều lần nhưng tình trạng trên vẫn tiếp diễn nhiều lần, cho nên chúng tôi sẽ kiến nghị đến cơ quan chức năng có thẩm quyền.
BÍCH: Ơ…sao lại thế hả anh? Dạ thưa anh, việc anh nói là hoàn toàn đúng ạ. Em đã mang theo bản cảm kết. Dạ, thưa anh đây ạ.
CƯỜNG: Cam kết gì mà có cả phòng bì thế này, định hối lộ phải không?
CƯỜNG: Chị có biết làm thế này là vi phạm pháp luật không?
BÍCH: Ơ, ơ,,… có hối lộ hối hiếc gì đâu anh. Đây chỉ là chút tấm lòng của em thôi anh ạ.
CƯỜNG: CHị yên tâm, chúng tôi luôn bảo vệ cuộc sống yên bình của nhân dân.
BÍCH: Đồng chí công an phường ơi, thôi thì công an dựa vào dân thì dân lại dựa vào công an.
CƯỜNG: Chị thực hiện đúng cam kết của phường là đã giúp đỡ anh em chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi.
BÍCH: Dạ
BÍCH: Anh này, thì có ai đâu mà anh phải ngại, anh cứ nhận đi.
Xem thêm: Trung Tâm Ngoại Ngữ Sóc Trăng, Top 5 Trung Tâm Dạy Tiếng Anh Tốt Nhất Sóc Trăng
CƯỜNG: Nếu chị không cất phong bì đi, buộc lòng tôi phải mời đồng chí trực ban xuống lập biên bản về tội “đưa hối lộ”.
BÍCH: Ơ , ơ….
BÍCH: Lần đầu tiên lại có một người chê tiền cơ đấy. Đúng là đồ vô văn hóa.
HUY: Quá vô văn hóa luôn
LAN: Các vị là người vô văn hóa, chứ không phải là tay trưởng công an phường. Lại còn không á, đưa phong bì cũng phải cần có văn hóa. Ai đời lại đưa phong bì ở phòng tiếp công dân, phô lắm! Rồi lại đưa phong bì trong giờ làm việc dưới con mắt của cấp trên cấp dưới nữa chứ.
HUY: Vậy thì phải làm thế nào, chẳng lẽ chịu thua à?
LAN: Thua là thua thế nào, cái khó ló cái khôn, lại đây tôi bảo…
….
LAN: Này, nghe nói chồng bà vừa mới lên chức trưởng công an phường à, đúng không? Tôi hỏi thật, thế có kiếm được không?
THẢO: Ừ, quan chức gọi là ấy mà, bon lắm! Con đang nằm viện, bí quá tôi mới phải gọi điện vay tiền bà đấy.
LAN: Khách sáo thế. Thế này nhá, với tôi tiền nong không quan trọng, quán tôi cũng đông khách, tôi sẽ giúp bà vay tiền mà không phải trả tiền
THẢO: Sao? Vay mà không phải trả á? Cách gì thế?
LAN: Ừ, trời cho chồng tài lộc thì bà phải biết hưởng chứ.
THẢO: Gì thế này?
LAN: Ghi rõ trên phong bì rồi đấy.
THẢO: Không được đâu, chồng mình nghiêm khắc lắm.
LAN: Bà bị hâm à, thời nay, văn hóa phong bì đã in sâu trong tâm trí con người rồi, mà chồng bà là trưởng công an phường mà, tội gì. Thôi, tôi phải về đây, giờ này quán xá đông lắm.
THẢO: Anh, con thế nào rồi anh?
CƯỜNG: Bác sĩ vẫn đang theo dõi, đã có chú Tâm và ông nội ở trong đó rồi. Em vào nhà, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
THẢO: Có chuyện gì thế anh? Em đang vội mang đồ vào bệnh viện cho con.
CƯỜNG: Em cứ vào nhà đã.
CƯỜNG: Lan, bạn em và cũng là chủ quán café, karaoke vừa đến nhà mình phải không? Anh được nghe báo là Lan đã nhận phong bì của một số người rồi đến đây hối lộ anh thông qua em, có đúng không vợ?
THẢO: Đúng anh ạ, thì đã sao nào?
CƯỜNG: Em chắc là không sao chứ? Thế em nghĩ anh đồng ý cho em làm như thế sao?
THẢO: Anh nói anh thương vợ, thương con thù anh phải làm gì đi chứ
CƯỜNG: Ý của em là… Anh là trưởng công an phường thì anh phải nhận phong bì, phải tham nhũng chứ gì?
THẢO: Tùy anh muốn hiểu thế nào thì hiểu
THẢO: Tưởng chồng là công an phường thì được nhờ vả, vậy mà…có ai có chồng làm quan mà khổ như thế này không? TIền sửa nhà vẫn còn đang nợ, con vào việc thì không có một xu, thiên hạ họ chỉ cần một phần của anh thì…
CƯỜNG: Nhưng anh khác họ, anh không thể làm như thế được. Dù thế nào những phong bì em nhận từ tay Lan đều là tiền hối lộ, em phải mang trả họ ngay.
THẢO: Tôi nói để cho anh biết nhé, bao nhiêu người không được một phần như anh mà vợ con họ vẫn nhà lầu xe hơi được đi đây đi đó. Cũng may là còn căn nhà này làm nơi trú thân chứ không thì… Anh thì suốt ngày vùi đâu vào công việc, tận tâm với phố phường. Người ta mới đến thăm nhà một chút mà anh đã không cho. Sĩ diện.
CƯỜNG: Em thôi đi.
THẢO: Tôi không thôi đấy, không có tiền thì sống làm sao được.
CƯỜNG: Em à, tiền rất quý, rất cần nhưng không phải là tất cả. Anh không thể khom lưng được. Vì nếu như vậy, sẽ có người cưỡi lên đầu lên cổ anh ngay.
THẢO: Bố!
ÔNG MINH: Đúng, cuộc sống cần phải có tiền, nhưng không thể vì tiền mà vi phạm pháp luật con ạ, chồng con nó làm thế là đúng đấy. Thảo à, bố rất hiểu con, con là người hiền lành, tần tảo, khiêm nhường giống như mẹ thằng Cường vậy, đừng đẩy chồng con vào con đường tội lỗi làm quan cách mạng khó lắm.
THẢO: Vâng, con sẽ trả lại họ bố à.
<Lời dẫn>: Vừa lúc đó thì anh Cường nhận được điện thoại báo tin con trai anh chị đã khỏe lại và có thể xuất viện sớm.
CƯỜNG: Vậy là mọi người yên tâm rồi nhé. Bố và vợ con vào viện đi, con phải đi làm đây.