Bài thơ hay nhất về tình thầy trò

-
"Công cha, nghĩa mẹ, chữ thầy", mỗi chúng ta khôn lớn, trưởng thành là nhờ công lao chăm bắm của bố mẹ, công dưỡng dục của thầy cô. Không có những người thầy, người cô làm sao có những nhân tài dựng xây đất nước.

Bạn đang xem: Bài thơ hay nhất về tình thầy trò

Để bày tỏ lòng tri ân với thầy cô, bài viết hôm nay, worldlinks.edu.vn xin tổng hợp những bài thơ hay về thầy cô xúc động tri ân 20/11. Hãy dành thời gian lắng lòng để cảm nhận bạn nhé !

1. Chọn Lọc những bài thơ về thầy cô hay, ý nghĩa

Những bài thơ hay về thầy cô luôn chất chứa rất nhiều tình cảm của học trò. Đó là những bài thơ gợi nhớ về một thời còn ngồi trên ghế nhà trường. Với những học sinh giàu tình, nhớ đậm ân nghĩa thường không bao giờ quên được hình ảnh thầy cô từng ngày dạy giỗ em nên người.

*

Bài thơ hay về người thầy

Thầy ơi !

Cầm bút lên định viết một bài thơChợt nhớ ra nay là ngày nhà giáoChợt xấu hổ cho những lần cao ngạoThì ra con cũng giống bấy nhiêu người.Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩĐâu là cha, là mẹ, là thầy…Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…Biết bao giờ con lớn được,Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…Những con chữ đều đều xếp thẳngSao lại quặn lên những giả dối đến gai người.Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiuChuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánhCửa sổ xe ù ù gió mạnhCon đường trôi về phía chẳng là nhà…Mơ màng nghe tiếng cũ ê aThầy gần lại thành bóng hình rất thựcCó những điều vô cùng giản dị

Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru

Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây

Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba

Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu

Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

Tuổi thơ em có một thời

Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn

Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

Thầy ru hết cả mê say

Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm

Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

Trong em hạt chữ xếp dày

Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường

Xin lời ru được dẫn đường em đi

(Con đường thầy ngỡ đôi khi

Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi

Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.

*

Thơ viết về người thầy hay nhất

➤➤ Trong bài thơ, tác giả khiến ta tưởng tượng thầy cô như người mẹ thứ hai của mình vậy. Lời thầy được ví như lời ru của mẹ - một cách so sánh rất hay và độc đáo. Có lời nào hay như lời ru của mẹ, lời ru câu hát đò đưa, lời kể biết bao chuyện của cuộc đời để đưa con vào giấc ngủ ngon lành hơn.

Nếu như mẹ thường ru ta mỗi khi đêm xuống thì thầy ru khi con thức giấc vào mỗi sáng. Thày cho con con chữ thì mẹ cho con bát cơm đầy. Công lao nào cũng lớn như nhau, không thể nào so sánh ngang hàng được. Thầy chỉ có một hành trang đơn so là phấn trắng bảng đen cùng bài giảng để gieo vào lòng con một hành trang vĩ đã hơn là tri thức.

Lời ru của thầy mang đến cho bao thế hệ học trò những điều hay lẽ phải về cuộc sống. Chỉ qua vần thơ gỉn dị, hình ảnh thân thuộc gần gũi, bài thơ xứng đáng để các bạn gửi đến thầy co của mình với nhiều cảm xúc nhất.

Thầy Tôi

Con với thầyNgười dưng nước lãCon với thầyKhác nhau thế hệĐã nhiều lần tôi tự hỏi mìnhMười mấy ngàn ngày không gặp lạiNhững thầy giáo dạy tôi ngày thơ dạiVẫn bên tôi dằng dặc hành trìnhVẫn theo tôi những lời động viênMỗi khi tôi lầm lỡVẫn theo tôi những lời nhắc nhởMỗi khi tôi tìm được vinh quang…Qua buồn vui, qua những thăng trầmCâu trả lời sáng lên lấp lánhVới tôi thầy ký thácThầy gửi tôi khát vọng người chaĐường vẫn dài và xaThầy giáo cũ đón tôi từng bước!Từng bước một tôi bướcVới kỷ niệm thầy tôi…

Người lái đò thầm lặng

Lặng xuôi năm tháng êm trôiCon đò kể chuyện một thời rất xưaRằng người chèo chống đón đưaMặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiềuBay lên tựa những cánh diềuKhách ngày xưa đó ít nhiều lãng quênRời xa bến nước quên tênGiờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cườiGiọt sương rơi mặn bên đờiTóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đôngMắt thầy mòn mỏi xa trông.

➤➤ Một bài thơ ngắn dành tặng thầy cô trong dịp tri ân. Đâu cần những bài thơ dài cả trang giấy, chỉ với 10 câu thơ thôi nhưng sự to lớn cả nó là cả bầu trời sắc hương của mùa xuân. Nó cũng to lớn như công ơn cô bao tháng ngày dạy dỗ bao thế hệ học trò không quản nắng mưa mỗi ngày đến trường.

Bằng tất cả sự kính trọng của mình, lòng biết ơn của học trò, gửi đến cô một bài thơ ngắn nhưng rất hay. Hi vọng cô sẽ tiếp tục sự nghiệp trồng người và nhận được nhiều sự kính trọng hơn thế.

*

Bài thơ hay tri ân công lao người thầy

Nghề Giáo

Mỗi nghề có một lời ruDở hay thầy cũng chọn ru khúc nàyLời ru của gió màu mâyCon sông của mẹ đường cày của chaBắt đầu cái tuổi lên baThầy ru điệp khúc quê nhà cho emYêu rồi cũng nhớ yêu thêmTình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!Thầy không ru đủ nghìn câuBiết con chữ cũng đứng sau cuộc đờiTuổi thơ em có một thờiƯớc mơ thì rộng như trời, ngàn nămNhư ru ánh lửa trong hồnCái hoa trong lá, cái mầm trong câyThầy ru hết cả mê sayMong cho trọn ước mơ đầy của em.Mẹ ru em ngủ tròn đêmThầy ru khi mặt trời lên mỗi ngàyTrong em hạt chữ xếp dàyĐừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơmTừ trong vòm mát ngôi trườngXin lời ru được dẫn đường em đi(Con đường thầy ngỡ đôi khiTuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)Hẳn là thầy cũng già thôiHóa thân vào mỗi cuộc đời các emThì dù phấn trắng bảng đen.

Nhớ cô giáo trường làng cũ

Bao năm lên phố, xa làngNhớ con bướm trắng hoa vàng lối quêNhớ bài tập đọc a êThương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ

Xiêu nghiêng nét chữ dại khờTay cô cầm ấm đến giờ lòng em.Vở ngày thơ ấu lần xemTình cô như mẹ biết đem sánh gì.

Xem thêm: Xem Phim Tơ Hồng Vương Vấn Tập 20 Hd Online, Tơ Đồng Vương Vấn

Tờ i nguệch ngoạc bút chìThấm màu mực đỏ điểm ghi bên lềThương trường cũ, nhớ làng quêMơ sao được một ngày về thăm Cô!

➤➤ Nhớ về mái trường đầu tiên được lâu dài nhất và người cô giáo đầu tiên dạy mình con chữ chính là thứ tình cảm quý báu nhất. Qua bài thơ, hình ảnh cô giáo cầm tay giúp các bạn viết những nét đầu tiên, dạy các bạn đọc a ê đơn giản bỗng ùa về trong tâm trí của bao người.

Bàn tay của cô truyền hơi ấm cho các em, nét chữ dại khờ của các em cũng là bước đi khởi đầu. Dù nó còn nguệch ngoạc nhưng từng lời phê của cô sẽ khiến các em cố gắng nhiều hơn nữa. Bài thơ Nhớ cô giáo trường cũ ngắn gọn, không dài dòng chỉ điểm qua vài chi tiết như nét chữ, bàn tay, vở thơ ấu đã gợi nhớ về hình ảnh cô giáo rất đỗi yêu thương của cô.

2. Tuyển tập những bài thơ hay về thầy cô và mái trường

Thầy cô và mái trường luôn là hình ảnh đẹp trong tâm trí mỗi người. Để rồi dù mai sau lớn lên, xa thầy cô, xa mái trường kí ức ấy vẫn luôn hiện về để dệt nên những bài thơ hay về thầy cô và mái trường khá tình cảm sau đây.

*

Bài thơ hay về thầy cô

Cô giáo của chúng con

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấcSắp qua rồi những tháng ngày thân thươngNhững ngày vui của 1 thuở đến trườngĐang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắmCô dạy con từng nét chữ vần thơCô đưa con gõ cánh cửa cuộc đờiVà duyên dáng của một người con gái.Tâm hồn con,một nỗi buồn dàiCô ôm ấp, xoa đầu khi con khócVầng trán cô những vần nhăn se sắtÂu yếm nhìn chúng conTuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiềnVẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”Và chúng con là những con cừu bé nhỏCô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp quaCon mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏMột tình thương bao la và vô tậnCô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.

Thầy Ơi

Cây phượng già treo mùa hạ trên caoNơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.Ngày hôm qua hay tự tháng năm nàoCon nao nức bước vào trường trung họcThương cây lúa hóa thân từ hạt thócThầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủiNhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?Mai thầy về, mùa gọi nắng lên caoVai áo bạc như màu trang vở cũCon muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứĐã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Về Thăm Trường Cũ

Nay có dịp về thăm trường cũTrái tim hồng ấp ủ hoài mongBao nhiêu kỷ niệm ghi lòngNhư dòng suối mát ngự trong tim này…

Ôi nhớ quá ! những ngày tới lớpNgày đầu tuần tập hợp sân trườngThầy cô ánh mắt thân thươngDõi dàn Áo Trắng sân trường bay bay …

Ôi viễn cảnh, bao ngày mãi nhớHàng phượng hồng cháy đỏ nụ hoaBằng lăng sắc tím mặn màMười giờ rạng rỡ như là.. đón ai…

Tôi nhẹ bước bên ngoài lớp họcÔi Thầy yêu còn đó nơi đâyNgày xưa từ mái trường nàyTôi cùng bè bạn tung bay vào đời…

Tóc thầy trắng rơi rơi bụi phấnGiọng đắm say như vẫn thuở nàoBao lời quí báu Thày traoThiêng liêng nghề giáo cần lao cả đời…

Đã hết tiết.. Thầy ơi! Chậm bước!Tôi đến bên nhẹ bước bên Thầy“Thầy ơi nhớ đứa trò này!… “Hoa tươi vừa hái tôi dâng kính Thầy…

Vui trò chuyện chia tay đã đếnThầy ân cần trìu mến chúc tôiChia tay lưu luyến nghẹn lời“Một ngày gần, em sẽ tới.. Thầy ơi !”.

(Tác giả: Cuong Ha)

*

Bài thơ hay về cô giáo kính yêu

➤➤ “Ơn cha, nghĩa mẹ, công thầy” câu ca từ ngàn đời xưa đã được đúc kết lên. Cha mẹ là người sinh ra và nuôi ta trưởng thành còn thầy cô là những người cho ta những kiến thức để dìu dắt ta bước vào đời.

Đó là một công lao rất lớn được sánh ngang cùng với cha mẹ. Thầy cô chỉ là những con người nhỏ bé, bình thường như bao người khác nhưng đã dạy dỗ hàng trăm học sinh.

Hết lớp này đi lớp kia lại đến, bàn tay của thầy cô chưa bao giờ mỏi mỗi khi cầm phấn viết lên bảng đen. Một hình ảnh đẹp và thân thương mà bất cứ ai đi xa cũng luôn nhớ về.

Người Lái Đò

Một đời người – một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

Khi thầy về hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

Con nao nức bước vào trường trung học

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

Vai áo bạc như màu trang vở cũ

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Thơ tri ân cô giáo

Cô ơi !

Rời mái trường thân yêu

Bao năm rồi cô nhỉ?

Trong em luôn đọng lại

Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu

Bước chân em rộn rã…

Cô không lời từ giã

Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao

Cô về đâu, chẳng biết?

Vẫn vang lời tha thiết

Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên

Cô chưa lần quay lại

Chúng em nhớ cô mãi

Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về…

Nay chúng em khôn lớn

Ngày rời trường gần đến

Bao giờ gặp lại cô?!

➤➤ Bài thơ được lấy bối cảnh là cô đã rời sang một ngôi trường khác, nơi mà cô học trò không biết. Đó là một sự chia tay không có lời chia tay khiến cho học trò vô cùng nhớ thương cô.

Dù cô có đi đâu, dạy ở đâu thì các em ở đây vẫn luôn nhớ về cô, về người cô giáo chưa bao giờ mắng học trò dù có làm điều gì sai mà luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên bảo. Tình cảm của cô đối với học trò gần gữi như một người mẹ thứ hai.