Xem phim thần tịch duyên

-

Đây là phần recap lại toàn bộ kiếp phàm của Lâm Mặc. Nội dung chứa spoiler toàn bộ nội dung phim từ tập 25 đến tập 50. Ai chưa xem phim cân nhắc không nên đọc tiếp.

Bạn đang xem: Xem phim thần tịch duyên

*

Kinh thánh kể rằng Chúa thấy Adam cô độc quá, bèn lấy xương sườn của chàng nặn thành Eva để cùng bầu bạn ở Vườn Địa Đàng.

Lâm Mặc cũng được tạo ra từ 1 phần huyết nhục của Cửu Thần. A Mặc sinh ra đã là 1 đứa trẻ điếc. Từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh, không được mẹ thương yêu, chỉ có người cha nhân từ là hết lòng với nàng. A Mặc không lấy đó làm buồn khổ. Chỉ cần có thể cảm nhận âm thanh mỹ cảnh của thế giới này bằng Thiên Văn Tự của cha và cây đào trong góc vườn mỗi năm đều vì sinh thần của nàng mà nở hoa rực rỡ là nàng đã thấy mãn nguyện.

Tuổi tròn 18, Tống gia xin dạm hỏi.

Nơi bìa rừng, tương ngộ vị hôn phu.

Chàng, người thanh niên xa lạ.

Sao nhìn nàng tựa một vị cố nhân?

Ấm áp quen thuộc như từng gặp kiếp trước.

Nàng thủ ngữ, “Tống công tử phải chàng đó chăng?”

Thế nhưng hạnh phúc ngắn ngủi đột ngột tan biến. Cây đào đã bị đốn gãy không còn nở hoa. Cha nàng vì bất đắc dĩ nuốt lệ giết lầm con gái. Nàng may mắn thoát chết trở về nhà, lại phát hiện sự thật nàng không phải người Lâm gia, chỉ là một cô nhi vô danh được nhặt về nhà. Tổ ấm của nàng trong giây lát bỗng tan vỡ. Thương thay cho người cha nàng hết mực kính yêu vì nàng mà chịu dằn vặt tội lỗi. Phút chốc nhận ra vì mình cha đã phải chịu uỷ khuất hàng bao năm nay, A Mặc gạt lệ bái lạy cha từ tạ.

Thân gái dặm trường, chân mỏi lòng ko sờn.

Nhờ tao ngộ, nàng tìm được chốn dung thân.

Mái nhà cũ kỹ, bàn đá đơn sơ,

Duy nơi gốc vườn cây đào vẫn tươi tốt.

Kỳ lạ thay, nhà này không người ở,

Sao nệm ấm chăn êm vẫn đủ đầy.

Nàng vun vén biến thành nơi tổ ấm.

Xem thêm: TảI Game Thiên Đường Trên Mây Cho Android Game Nông Trại Hấp Dẫn

Nhen bếp lửa hồng tạo thành khoảng trời riêng.

Ở 1 mình nơi đất khách tuy là hơi cô quạnh nhưng trời thương cho nàng một công việc tốt, được nhiều người lương thiện giúp đỡ. Tôn đại phu làm nàng nhớ tới cha, còn Quan đại nương ân cần như một người dì nàng chưa từng có. A Mặc còn quen biết Hưu Đại ca, kẻ cũng ko may như nàng mất ánh sáng đôi mắt. Hai kẻ tật nguyền cùng chiếu cố cho nhau. Hưu đại ca cũng rất tốt, rất ân cần. Nhưng sao tim A Mặc vẫn mãi nhớ về một bóng hình cũ. Chính chàng căn dặn hãy mở rộng tâm hồn mình. Nhờ vì thế nàng kiên cường đi đến ngày hôm nay. Tiếc rằng đoạn duyên này nàng phúc mỏng. Từ nay chắc chẳng còn tiếp nối được.

Nhờ ơn trời tai nàng bỗng tỏ lại

Bếp lửa hồng tấu khúc nhạc đầu tiên

Chàng bỗng xuất hiện gọi tên nàng tha thiết

Tống công tử hay là ai đi nữa

Cũng là chàng người mà thiếp ngóng trông

Ba tấc vải vì chàng may thành áo

Lòng đã nguyện tương thủ cùng tương sinh

Chàng rốt cuộc cũng thừa nhận mình ko phải Tống công tử mà là Cửu Thần. Rằng chàng ko cố ý lừa gạt nàng, chỉ vì ái mộ nàng từ rất lâu rất lâu rồi. A Mặc không biết cái rất lâu rất lâu ấy là tự bao giờ, nhưng cõi lòng nàng ko hiểu vì sao thấy ngọt ngào kì lạ. Chàng còn cùng nàng về thăm nhà, gặp lại cha, mẹ, người thân, cả cô muội muội không biết nói lời dễ nghe của nàng. Cả nhà chào đón nàng như một gia đình thật sự. Hôn sự của nàng với Tống công tử rốt cuộc là thực sự đoạn tuyệt rồi. Nhưng đoạn tuyệt cũng tốt. Vì vốn vô duyên thì ko nên cưỡng cầu. A Mặc quỳ bên gối cha thật lâu, kể cha nghe về cuộc sống an ổn của mình, về Cửu Thần. Cha vào gặp Cửu Thần trong phòng khách, trò chuyện cũng thật lâu, không biết là nói những gì. Cuối cùng cha trở ra, mắt ngấn chút lệ quang hoan hỉ, nhìn nàng rồi lại nhìn Cửu Thần thập phần an tâm. Cha, lẽ nào cha đã đồng ý với người ta rồi sao?

Nàng lưu lại vài ngày rồi từ biệt gia đình về lại nhà mình. Cửu Thần hộ tống nàng đi, cũng đích thân đưa nàng về. Trước khi bước chân vào nhà, lòng nàng hoảng hốt lo lắng. Sợ người nhà bài xích nàng, bài xích Cửu Thần. Giờ thì thật tốt. Gia đình nàng đã hoà mục như xưa, cha nàng cũng chấp thuận Cửu Thần. Dù là chưa nói chuyện định ngày cưới gả, nàng cũng ko còn cảm thấy ngại ngùng cùng chàng sinh hoạt dưới một mái nhà. Cùng chàng sáng tản bộ đi làm, chiều về nổi lửa thổi cơm. Phu thê ân ái có lẽ cũng chỉ là như thế mà thôi.

Nhưng rồi mây đen lại từ từ kéo đến. Ngoài phố chợ nàng gặp một thanh niên lạ mặt. Người đó cũng nhận ra nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt quen từ kiếp trước, nhưng ko gọi nàng là A Mặc, lại gọi là Linh Tịch. Còn biết cả tên chàng. Quay về nàng hỏi Linh Tịch là ai. Chàng chỉ nhìn nàng buồn bã rồi đáp người quen cũ. Chỉ là người quen cũ sao làm chàng thương tâm như vậy. Tản bộ bên bờ sông, chàng lại thốt ra những lời dặn dò ấy, y như lúc xưa trước khi rời xa nàng.

Trong lòng hoảng hốt không biết cớ vì sao.

Nàng vội xin chàng một lời hứa:

Một đời chân thành, mãi không rời xa.

Bị chàng cõng trên lưng không nhìn ra thần sắc,

Chỉ nghe giọng chàng ừ thật khẽ nhẹ mà thôi.

Sớm mai thức dậy yến oanh vẫn thánh thót

Sao gian nhà bên tĩnh lặng như không

Vội xô cửa, chỉ gian phòng trống vắng

Gối chăn gấp gọn, còn người đã đi xa.

Lệ chan hoà vì lời chàng không giữ

Tìm chàng nơi đâu để lấy một lý do?

—-Nửa đêm tỉnh giấc, cuồng phong từng cơn đập mạnh vào vách. Tai nàng bắt được âm thanh của tiếng cửa gỗ va đập lách cách. Đêm qua trước lúc đi ngủ nàng đã cài cửa trong cửa ngoài thật cẩn thận. Nếu ko phải vì gió lốc quá mạnh mẽ làm then cửa bật ra thì chỉ có thể là ai đó đã mở cửa bước vào nhà. Một tia suy nghĩ loé ra, nàng tung chăn xỏ vội đôi hài vải chạy khỏi phòng, tới áo ngoài cũng không kịp khoác. Mở toang cánh cửa gian phòng đối diện, mắt nàng mở to kiếm tìm trong bóng đêm một thân ảnh quen thuộc. Căn phòng lạnh lẽo không có tới một bóng ma, chỉ có ô cửa sổ bị gió thổi tung không ngớt đung đưa trong một nhịp điệu ma quái. Nàng ko vội bỏ cuộc xoay người hướng ra phía sân vườn. Gió đêm gào thét như tiếng người khóc than, từng luồng từng luồng xoáy vào thân người mỏng manh của nàng. Trong khu vườn chỉ độc mỗi bóng nàng đổ xuống nền đất dưới ánh sao mờ. Không kềm nỗi được nỗi thất vọng, nàng đứng bần thần hồi lâu mặc cho gió lạnh thổi tan tác cõi lòng, thổi khô cả giọt lệ nóng vừa chực rời khỏi bờ mi.

Nàng thấy bản thân như đi giữa làn sương khói mờ nhạt. Con đường này là nơi nàng đi mỗi ngày đến chỗ Tôn đại phu trong trấn làm việc, vốn rất đỗi quen thuộc. Nhưng lần này hình như có gì đó khác lạ. Phố xá vắng lặng không bóng người. Phía trước mặt nàng là y quán của Tôn đại phu, nhưng ko tấp nập người tới xem bệnh như mọi ngày. Bỗng sau lưng nàng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nàng ngoái đầu kinh ngạc nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú thoát tục tiến tới. Dung mạo nàng trong trẻo như ngọc, ánh mắt long lanh như sao trời, môi nở nụ cười ngây thơ. Nàng ấy giống nàng như đúc, mà lại không hề giống nàng. Nàng ấy chính là Linh Tịch.Ký ức trong nàng như dòng thác tràn về. Là nàng hôm ấy quyết định đi tìm Cửu Thần. Nàng xin Tôn Đại phu cho nghỉ tạm ít ngày, lại cho Tiểu Bạch thú nuôi của mình một bát cơm no nê. Kỳ này lên đường nhanh thì 2,3 ngày, chậm nàng cũng không biết là bao lâu. Ra khỏi làng chài, nàng tìm tìm suốt 2 ngày liền, qua các trấn lớn nhỏ dò hỏi đều không ai biết Thái Bình phủ, nơi mà chàng nói là nhà mình ở đâu. Giữa lúc tuyệt vọng nhất, lại là Cửu Thần tìm đến nàng. Nàng nhớ đã truy vấn chàng rất nhiều rất nhiều điều. Nàng chỉ muốn biết sự thật có phải vì người con gái Linh Tịch kia mà chàng bỏ đi, vì chàng không thực sự yêu Lâm Mặc chút nào. Nếu là sự thật nàng nhất định sẽ không quấy rầy chàng nữa. Nhưng chung quy chàng không hề giải đáp, từ đầu chí cuối chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm không dò được chân tướng, nhẹ giọng nói câu xin lỗi nàng. Chàng có lỗi gì mà ko thể nói đây? Đường xá xa xôi làm nàng trở bệnh. Cửu Thần liền đưa nàng về lại Tiểu Trúc Đào Hoa bên làng chài dưỡng bệnh. Nàng cảm thấy thân thể ngày càng yếu ớt, đau đớn toàn thân. Bệnh trầm trọng tới nỗi lưỡi nàng mất cả vị giác, ăn cả vốc muối cũng không thấy mặn. Tôn đại phu đều không chẩn ra được là chứng quái bệnh gì. Cửu Thần vẫn an ủi, chăm sóc bên nàng. Bỗng một sáng nọ, Hưu đại ca đột nhiên tìm đến, nói muốn dẫn nàng đi. Cửu Thần và Hưu đại ca đụng độ nhau, đấu pháp thật kịch liệt, nói rất nhiều lời nói nàng không hiểu nổi. Nào là nàng sắp phải chết, nào là Cửu Thần muốn nàng chết để Linh Tịch được sống. Đầu óc nàng lúc đó đã không còn tiếp thu nổi. Cửu Thần vì Linh Tịch mà đến bên nàng. Vậy nàng là ai? Linh Tịch là ai? Lòng nàng lúc đó hỗn loạn cực điểm. Nàng chỉ nhớ lờ mờ thần sắc hoảng hốt của Hưu đại ca trước lúc mắt nàng mờ dần ánh sáng. Trong cơn mê sảng nàng không ngừng nghe Hưu đại ca hô hoán tên mình. Nàng phải chăng thật sự sắp chết rồi sao?

Giờ nàng lại nơi đây, chân chính đối diện với Linh Tịch. Nữ nhân xinh tươi linh động đó thật đáng yêu khả ái. Có chỗ nào giống với kẻ nhút nhát tầm thường như nàng. Linh Tịch tiến vào y quán. Nàng vội đuổi theo, nhìn thấy Linh Tịch bước qua Tôn đại phu, Quan đại nương, hình ảnh của họ vụt tan biến. Nàng kinh hoảng bước theo Linh Tịch vào trong, thấy người nhà nàng, cha nàng đều bị Linh Tịch vung tay hoá phép tan vào hư vô. Cuối cùng nàng thấy Cửu Thần, chàng đang tay trong tay với Linh Tịch, thần thái thân mật vô cùng. Hai người nhìn nàng như kẻ xa lạ, rồi lần lượt biến mất. Xung quang nàng trơ trọi, không còn thân nhân, không còn Cửu Thần. Linh Tịch đã cướp đi tất cả của Lâm Mặc ta rồi.

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thần trí nàng dần tỉnh táo lại. Tai nàng, mắt nàng hình như đã trở lại như xưa. Nhưng lòng nàng ko ngừng như có lửa thiêu đốt. A Mặc gặng hỏi Hưu đại ca về tất cả. Đúng như nàng lo sợ. Cơn mộng kia chính là sự thật. Nàng chẳng qua là một xác phàm thế cho nữ thần tiên Linh Tịch độ kiếp trùng sinh. Cửu Thần chàng lại là thần tiên trên trời. Tất cả những gì cuộc sống của nàng trải qua cô khổ tự bé tới lớn, chết đi sống lại, nay lại mắc bệnh nan y, đều là an bài của Cửu Thần, chỉ là kiếp nạn của thần tiên mà thôi. Từ lúc chàng xuất hiện bên nàng, cứu giúp, bầu bạn, an ủi, đều là vì với Linh Tịch chứ ko phải nàng. Chàng đối với Linh Tịch thâm tình biết bao nhiêu.

Hưu đại ca đối với nàng cũng thật tốt, tốt đến mức nàng ko cách nào hồi báo. Nàng nghe nói chàng dùng mệnh châu hộ thể của mình, để duy trì sự sống cho nàng. Chàng nói chàng ko quan tâm Linh Tịch, chỉ quan tâm mình nàng mà thôi. Cửu Thần, sao chàng ko thể như Hưu đại ca? Chàng không ngừng xin lỗi ta, chính là vì ăn năn đang lừa gạt ta đó phải ko? Thật ra chàng ko cần phải như vậy. Nếu chàng nói thật với ta, rằng mạng ta vốn là vay mượn của người chàng yêu, ta sẽ bằng lòng trả nó lại cho chàng. Chàng dối gạt để ta chỉ để khống chế ta để ta ngoan ngoãn chờ chết. Chàng luôn miệng nói ta là Linh Tịch. Nhưng ta thật sự ko phải. Ta chỉ là phàm nhân Lâm Mặc đã trót yêu chàng bằng cả trái tim.

Đêm ấy, nàng bị một nữ thần tiên tìm đến tận cửa. Cô ta gọi nàng là Linh Tịch, hung hãn đòi giết chết nàng vì dám lung lạc Thần Tôn. May nhờ Tiểu Bạch thú nuôi của nàng hộ vệ, đưa nàng trốn tránh khỏi vị nữ tiên kia. Giữa đường bị cô ta đánh ngã xuống một hẻm núi am u ma quái, trên vách núi có 1 miệng hố ngoác rộng toả hắc khi đen sì. Tiểu Bạch đáng thương, thì ra mi cũng là Thần Thú của Linh Tịch. Ngươi hiểu lầm ta là chủ cũ của mình mà xả thân cứu ta phải không? Nhưng dù là thế, nàng cũng không nỡ lòng dể nó vì nàng mà chết. Lòng nàng hoảng sợ biết ko thể ngăn cản nổi vị nữ tiên hung dữ kia, chỉ biết khấu đầu cầu xin tha mạng. Ko ngờ lúc nàng ta muốn ra tay giết nàng, cái hố đen kia đột nhiên dùng thần lực đáng sợ ngăn cản lại. Thiên binh thiên tướng lần lượt kéo đến. Ả nữ tiên liền chỉ nàng nói nàng là Linh Tịch đồng đảng của Ma Quân, vung tay hoá khi toan trừ khử nàng. Lòng nàng bi phẫn tột độ không nói nên lời, chỉ biết nhắm mắt đợi chết. Bỗng nhiên Cửu Thần xuất hiện đánh bay luồng sát khí. Nhưng một chưởng đánh ra, thần sắc chàng trở nên nhợt nhạt vô cùng, thân hình cao lớn chợt lảo đảo. Nàng lo lắng kêu hoảng. Nhưng đáp lại, Cửu Thần chỉ một mực truy hỏi nàng vì đâu có thể kéo dài mạng sống. Chàng đoán đúng, là Hưu đại ca đã tặng mệnh châu hộ vệ sinh khí cho nàng. Chẳng lẽ chàng thật mong nàng chết nhanh như vậy sao? Chàng vẫn một mực nói nàng là Linh Tịch, một một nói người thân và bạn bè nàng đang đợi chờ nàng trở về. Cửu Thần chàng còn muốn gạt ta hay gạt bản thân mình. Trong lòng chàng chưa hề có Lâm Mặc, có đúng ko?

Nàng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện mình. Dù khi sắc nhợt nhạt, nhưng mày rậm mắt sáng, ánh nhìn đã từng luôn kiên định ấy, giờ đang nhìn nàng như van nài, cầu khẩn. Chàng thật là người mà Hưu đại ca nói, là Ti Chiến Thượng Thần kiêu dũng Tứ Hải Bát Hoàng đều sùng bái, người mà trái tim chỉ thuộc về Linh Tịch. Nhưng đối với nàng, chàng chỉ là Cửu Thần mà nàng đã yêu từ lần đầu gặp gỡ. Phàm nhân như nàng không hiểu được cái gì là độ kiếp trùng sinh. Nàng chỉ biết nàng được sinh ra trên đời nàng có cha mẹ, có em gái, có bạn bè. Tất cả ký ức ấy đối với nàng chân thực hơn hết. Tình yêu nàng dành cho Cửu Thần cũng là thật. Dù cho người chàng mong đợi không phải là nàng cũng không sao. Nàng hiểu thân phận của mình chỉ là người phàm nhỏ bé, ko thể thắng được mệnh trời. Số mệnh đã như vậy thì hãy tuân theo nó đi. Nếu cái chết của nàng có thể giúp chàng hoàn thành tâm nguyện, thì nàng chết cũng cam lòng. A Mặc dùng ý niệm của mình đẩy mệnh châu khỏi thân xác. Đời này nàng đã ko thể báo đáp ân tình của chàng ấy, không xứng mang mệnh châu này. Một hạt khí sáng loá vừa rời thể, toàn thân A Mặc cảm giác như đèn dầu sắp cạn. Khí huyết trước ngực chạy tán loạn, miệng nôn một ngụm máu tươi. Chân nàng không còn chống được sức nặng cơ thể, từ từ khuỵ xuống, cả thân thể rơi vào vòng tay Cửu Thần. Trong hơi thở cuối cùng, Lâm Mặc ngắm nhìn gương mặt đau khổ nhoà lệ của chàng, gắng chút khí lực nói khẽ: “Cửu Thần, chàng hãy nhớ rõ, người phàm cùng chàng ở Đào Hoa Tiểu Trúc, vì chàng may áo, nấu cơm, nguyện ý gả cho chàng, nàng ấy tên là Lâm Mặc. Cô gái mà chàng chờ đợi tên Linh Tịch. Chàng đừng nhầm lẫm nữa.” Nàng với tay chạm vào gương mặt chàng lần cuối, nửa đường bàn tay buông lơi, đã tuyệt khí tắt thở rồi.

Một kiếp hoa vùi dập úa tànSinh ra trên đời chỉ để yêu chàngNếu thân xác này chỉ là mượn tạmXin hoàn trả người không oán không than